Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290 - Một Thanh Kiếm Phá Trời (2)

Chương 290 - Một thanh kiếm phá trời (2)
Chương 290 - Một thanh kiếm phá trời (2)

Đất trời vắng vẻ, không một tiếng động.

Diệp Hiên mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc đen tản ra ở sau đầu, hắn thản nhiên nhìn Cung Bản Vũ Thiên, khuôn mặt không buồn không vui, cũng nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

- Diệp Hiên, ngươi biết không, khi ta đi ra khỏi Thức Thần môn, khi ta nhìn thấy cảnh hoang tàn khắp Đông Doanh, khi con dân của ta đang khóc, khi vong hồn bọn họ kêu rên với ta, ngươi biết đó là một loại cảm giác như thế nào không?

Đôi mắt Cung Bản Vũ Thiên ngẩn ngơ, hắn tự than, linh quang quanh thân đang kịch liệt ba động.

- Hôm nay, ta mang theo Thiên Tùng Vân Kiếm mà đến, lưng đeo lửa giận của Đông Doanh mà đến, ta sẽ chém đầu của ngươi xuống, tới tế bọn họ trên trời có linh thiêng.

Mặt mũi của hắn vặn vẹo dữ tợn, hư không xung quanh bị linh quang tận diệt, ngoài ra không gian nơi này cũng bắt đầu vặn vẹo, còn truyền đến âm thanh vỡ nát đầy đáng sợ.

Trên trời cao, trong hư không.

Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, quanh thân cũng không có chút khí thế nào, hắn bình thản nhìn Cung Bản Vũ Thiên, bình tĩnh nói.

- Nếu như ta là ngươi, ta cũng sẽ không nói nói nhảm nhiều như vậy, lẽ nào ngươi không biết, từng người phản phái đều bởi vì nói nhảm quá nhiều, mà càng chết nhanh hơn sao?

- Ha ha.

Cung Bản Vũ Thiên điên cuồng cười lớn, Thiên Tùng Vân Kiếm nở rộ linh quang, linh khí kinh khủng phá tan trời cao, lời nói thê lương dữ tợn nổ vang khắp nơi.

- Phản phái? Nếu như ta là phản phái, vậy Diệp Hiên ngươi là cái gì? Nếu bàn về sát lục, trên thân Diệp Hiên ngươi gánh vác bao nhiêu mạng người? Nếu bàn về hung ác, Cung Bản Vũ Thiên ta càng cam bái hạ phong (*), yêu ma như ngươi cũng dám gọi ta là phản phái, cái này há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?

(*) Tâm phục khẩu phục.

Cung Bản Vũ Thiên tức giận chất vấn, đôi mắt nhìn Diệp Hiên đã đỏ đậm, càng hiện ra sát cơ cực kỳ đáng sợ.

- Từ cổ đến nay, người thắng làm vua người thua làm giặc, lịch sử mãi mãi cũng là người thắng lợi viết, hôm nay chém giết ngươi ở đây, ở trong sử sách nhân loại, ngươi chính là một tên phản phái, ngươi không hiểu đạo lý này?

Diệp Hiên bình thản nói.

Nghe thấy những gì Diệp Hiên nói, Cung Bản Vũ Thiên ngẩn mặt ra, hai tay đều nắm chặt, hiển nhiên có chút á khẩu không trả lời được.

- Diệp Hiên, ngươi nói không sai, lịch sử đều là người thắng lợi viết, nhưng hôm nay chết chỉ có thể là ngươi, mà cũng không phải ta, bởi vì ta sẽ cho ngươi biết, một tu tiên giả chân chính đến cùng kinh khủng đến cỡ nào.

Mặt Cung Bản Vũ Thiên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn hét lớn với đối phương.

- Quy Khư.

Bầu trời lay động, thiên địa nổ vang, theo Cung Bản Vũ Thiên bắt pháp quyết, linh quang cực kỳ đáng sợ quanh người hắn lập tức tăng vọt, ánh sáng già thiên cái địa, Thiên Tùng Vân Kiếm ù ù ông hưởng, thân kiếm dài ba xích rét lạnh đang lớn dần với tốc độ mà mắt thường có thể được.

Một trượng... Mười trượng... Trăm trượng... Vạn trượng.

Thiên Tùng Vân Kiếm đang sáng lên, đó là linh quang cổ kim không có, cho đến khi Thiên Tùng Vân Kiếm cao đến vạn trượng, thân kiếm ngang bầu trời kia dường như muốn chém vỡ nát cả trời đất.

Thông thiên động địa, áp sập cổ kim.

Cung Bản Vũ Thiên sừng sững giữa trời cao, thiên kiếm vạn trượng chìm nổi ở đỉnh đầu hắn, khí tức hủy trời diệt đất bắn ra tám phương, mặt đất sụp đổ, hư không yên diệt, cảnh tượng đáng sợ đến nỗi làm người nhìn tê cả da đầu.

- Diệp Hiên, hôm nay chém nhục thân ngươi, diệt nguyên thần ngươi, để cho ngươi trọn đời không được siêu sinh.

Chém!

Cung Bản Vũ Thiên điên cuồng hét lớn, hắn nâng kiếm chỉ như thiên, huy động bầu trời vô tận, linh quang đáng sợ che kín hắn, thiên kiếm vạn trượng theo kiếm chỉ hắn mà phát động, mang theo uy năng khủng bố rũ xuống Diệp Hiên.

Ùng ùng!

Một kiếm này vỡ nát vạn vật, một kiếm này đè sập sơn hà, chỉ là dư ba của thiên kiếm đã đè ép thành phố Giang Nam chìm xuống nghìn trượng, các loại kiến trúc trực tiếp biến thành bụi khói, càng khiến cho những người đang quan sát trận chiến này phải hoảng sợ hét lớn.

- Ha ha.

- Diệp Hiên, ta là tu tiên giả chân chính, mà ngươi chẳng qua chỉ là huyết tu, tên tạp chủng đáng chết như ngươi đi chết đi.

Cung Bản Vũ Thiên triệt để điên cuồng, hắn cuồng bạo cười to, thiên kiếm vạn trượng ầm ầm hàng lâm đến trước mặt Diệp Hiên, linh quang rực rỡ mà kinh khủng kia trong nháy mắt bao phủ lấy Diệp Hiên.

Đất trời lay động, vạn vật gào thét.

Đây là một kiếm mạnh nhất của Cung Bản Vũ Thiên, cũng là một kiếm thăng hoa cực điểm của hắn, một kiếm này có một cái tên rất dễ nghe, Quy Khư.

Vạn vật yên diệt, thiên địa Quy Khư.

Đây chính là áo nghĩa chân chính của nó, không ai có thể sống sót trong một kiếm này, đối với chuyện này, Cung Bản Vũ Thiên tin tưởng không nghi ngờ.

- Chết... Chết sao?

Cung Bản Vũ Thiên không ngừng thở hổn hển, linh quang đều lộ vẻ ảm đạm không ánh sáng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm đến vị trí của Diệp Hiên, sự tàn nhẫn trong mắt cực kỳ nồng nặc.

- Đồ nhi, đi mau!

Một tiếng rống to đầy lo sợ hơn truyền đến bên tai Cung Bản Vũ Thiên, cũng để cho sắc mặt Cung Bản Vũ Thiên đại biến, không thể tin được vào cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy.

Tại chỗ thiên kiếm vạn trượng rũ xuống, linh quang chói mắt đang tiêu tán, một bóng dáng thon dài sừng sững giữa thiên địa.

Diệp Hiên chắp một tay ra sau, mái tóc đen phiêu đãng trong gió, hắn cũng không hiển lộ chút khí thế nào, cũng không bất kỳ tia sáng nào, chỉ là một đôi kiếm chỉ đang khẽ nâng lên, một tia máu đáng sợ nở rộ ở trên ngón tay hắn, chặn lấy thiên kiếm.

Ông.

Thiên kiếm vạn trượng đang gào thét, linh quang bao phủ ở trên thân kiếm đang dần ảm đạm, thân kiếm vắt ngang bầu trời kia lại đang run rẩy, một vết nứt khuếch hiện ở trên thân kiếm, tựa như muốn vỡ nát trong trời đất.

Bình Luận (0)
Comment