Nhưng mấy ngàn năm trôi qua, linh khí thiên địa chẳng bao giờ sống lại, ta liều mạng cứu ngươi từ trong tay Diệp Hiên, cũng đã hao hết tất cả nguyên khí, ta cũng đã sắp hồn phi phách tán mà chết.
Cung Bản Chính Hà buồn bã cười khổ, hồn ảnh hắn tán loạn, đôi mắt nhìn Cung Bản Vũ Thiên xuất hiện một tia ưu thương và ly biệt.
- Con cháu của ta, ngươi phải sống thật tốt, trong Thiên Tùng Vân Kiếm còn bảo tồn lực lượng của ta, chỉ cần ngươi có thể đợi đến khi linh khí thiên địa sống lại, đã có thể bước vào Độ Kiếp kỳ, thậm chí còn có thể phi thăng đến Địa Tiên giới.
- Nhớ kỹ lời ta nói, buông tha người nhà ngươi, hãy sống thật tốt, ngươi là hi vọng cuối cùng của gia tộc Cung Bản chúng ta.
Một cơn gió mát phất phơ thổi qua làm cho tàn hồn Cung Bản Chính Hà tán loạn, những lời hắn nói lại không ngừng vọng ở trong tai Cung Bản Vũ Thiên.
- Tổ tiên, ta nhất định sẽ sống thật tốt.
Cung Bản Vũ Thiên quỳ xuống đất dập đầu, đôi mắt hắn chảy ra huyết lệ, hắn đau đớn kêu khóc.
...
Đông Doanh, Thiên Hoàng các.
Quần thần nằm rạp trên đất run sợ, sắc mặt hoàng tử và công chúa Đông Doanh trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, đôi chân sợ hãi lảo đảo lui lại.
Bọn họ sợ hãi, bọn họ tuyệt vọng, bởi vì một người cực kỳ khủng bố đang đi tới phía bọn họ.
Diệp Hiên vẫn bình tĩnh không lay động, hắn đang bước chậm đi về phía trước, ở sau lưng hắn, Hoàng bàn tử với khuôn mặt dữ tợn thâm độc, trong tay cầm camera, đang theo Diệp Hiên bước tới.
- Diệp... Diệp Hiên, ngươi muốn làm gì?
Hoàng tử Đông Doanh run giọng hỏi.
Đáng tiếc!
Diệp Hiên cũng không đáp lại, hắn cong ngón tay búng ra, một tia kiếm quang chặt đứt hai đầu gối hoàng tử Đông Doanh, khiến cho hắn thê lương hét thảm.
- Chân... Chân của ta....
Một màn như thế lập tức khiến cho quần thần sợ run không tiếng động, càng không có người nào dám tiến lên ngăn cản Diệp Hiên, bởi vì bọn họ biết, ngay cả Cung Bản Vũ Thiên đều thua ở trong tay Diệp Hiên, bọn họ chỉ là một đám phàm nhân, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Hiên?.
- Anh!
Công chúa Đông Doanh ôm thật chặc anh trai mà gào khóc, ánh mắt cô nhìn Diệp Hiên cũng mang đầy thù hận.
- Diệp Hiên, ngươi muốn giết cứ giết, đừng mong chúng ta sẽ cầu xin ngươi.
Công chúa Đông Doanh còn là một vị thiếu nữ, nhưng trên mặt tràn đầy sự cương nghị, giống như sớm đã ngờ tới kết cục của mình, cũng không hy vọng sống sót.
Xích!
Một tia kiếm quang lần nữa chém ra, chỉ thấy cánh tay trái của công chúa Đông Doanh bị chém đứt, cô đau đớn hét lớn một tiếng rồi thồi, gắt gao cắn chặt hàm răng trắng ngà, không lên tiếng kêu rên.
- Không tệ, có chút cốt khí.
Diệp Hiên khẽ gật đầu, chỉ là đôi mắt hắn lặng lẽ xẹt qua một tia tàn nhẫn bạo ngược đang, cũng để cho nhiệt độ trong Thiên Hoàng các lặng yên giảm xuống.
Bỗng nhiên!
Diệp Hiên hướng mắt về chiếc camera trong tay Hoàng bàn tử, nhoẻn miệng cười, giọng nói vô tình mà băng hàn.
- Cung Bản Vũ Thiên, ta chỉ cho ngươi ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày ta không thấy ngươi, không riêng con gái ngươi chết, mà những đại thần này của ngươi cũng sẽ phải chết.
Lời giống như vậy, tràng cảnh lại khác nhau, mấy ngày trước Cung Bản Vũ Thiên đã từng nói qua những lời như thế, nhưng mấy ngày trôi qua, một màn này cũng xảy ra ở chỗ Diệp Hiên.
- Ngươi đừng vọng tưởng, dù ngươi có giết chúng ta, phụ hoàng ta cũng sẽ không xuất hiện, nhưng ta nói cho ngươi biết, thù này, phụ hoàng ta nhất định sẽ báo cho chúng ta.
Hoàng tử Đông Doanh giận dữ hét lớn.
- Ah!
Diệp Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng, chỉ là nụ cười của hắn rất thâm độc quỷ dị, hắn nói:
- Ta với ngươi đánh cược, như thế nào? Nếu như Cung Bản Vũ Thiên tới cứu các ngươi, ta không chỉ sẽ không giết các ngươi, hơn nữa còn sẽ tha cho Cung Bản Vũ Thiên, cũng có thể xóa bỏ những việc đã qua.
- Ừm?
Theo những gì Diệp Hiên vừa nói ra, trong Thiên Hoàng các lập tức truyền đến rất nhiều tiếng kinh nghi, ngay cả hoàng tử và công chúa Đông Doanh cũng thế, vẻ tức giận trên mặt đã trở thành ngây dại.
- Ngươi... Ngươi nói thật?
Công chúa Đông Doanh run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
Diệp Hiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Con người của ta luôn nói lời giữu lời, chỉ cần Cung Bản Vũ Thiên tới cứu các ngươi, ta sẽ bỏ qua cho bọn ngươi.
- Tiên sinh, ngài...?
Hoàng bàn tử đang quay hình cũng phải ngây ra, hắn mười phần không hiểu được tại sao Diệp Hiên muốn làm như thế, hắn có lòng khuyên can, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Diệp Hiên không mang theo chút lệ khí nào, mang đến cho người ta một loại cảm giác như đón gió xuân, hắn mỉm cười nhìn về phía camera, nói:
- Cung Bản Vũ Thiên ngươi nghe được chứ? Chỉ cần ngươi nguyện ý tới cứu người nhà ngươi, ta có thể không giết các ngươi.
...
Cũng trong lúc đó.
Một một tòa thành nhỏ hẻo lánh ở Hạ quốc, tóc Cung Bản Vũ Thiên bay tán loạn, hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm đoạn video được phát ở trung tâm, khi hắn nhìn thấy con của hắn bị cắt tay chặt chân, miệng hắn cắn chặt, đôi mắt đỏ bừng mang đầy lửa hận.
Chẳng qua khi nghe được lời hứa hẹn của Diệp Hiên, hơi thở Cung Bản Vũ Thiên rõ ràng cứng lại, cả người cũng rơi vào trong ngẩn ngơ, hắn không biết Diệp Hiên nói thật hay giả, nếu như hắn xuất hiện ở trước mặt Diệp Hiên, Diệp Hiên thật sự sẽ bỏ qua cho cả nhà bọn họ?
- Ai, thủ đoạn của Diệp Thần Vương vô cùng tàn bạo.
- Các ngươi biết cái gì, tên Cung Bản Vũ Thiên này giết nhiều thuộc hạ của Diệp Thần Vương như vậy, hắn có thể buông tha cho Cung Bản Vũ Thiên sao.