Ẩn cư sơn lâm, tị thế không xuống nuối, đây chính là cách sống mà Cung Bản Vũ Thiên lựa chọn.
Cung Bản Vũ Thiên biết, con của mình nhất định đã bị Diệp Hiên hạ độc thủ, hắn hận, hắn oán, mục tiêu cuối cùng cả đời của hắn chính là muốn chém Diệp Hiên thành muôn mảnh.
Nhưng hắn biết, mình bây giờ cũng không phải đối thủ của Diệp Hiên, dù cho hắn mỗi ngày hấp thụ linh khí trong Thiên Tùng Vân Kiếm, bước vào Độ Kiếp kỳ cũng không có thể tìm Diệp Hiên báo thù, càng không thể làm đối thủ của Diệp Hiên được.
Hắn không nhìn thấy con đường phía trước ở phương nào, chỉ có thể đau khổ cầu khẩn trời cao, hy vọng ông trời có thể mở hai mắt ra, để cho thiên địa linh khí sống lại, chỉ có như vậy hắn mới có thể có hy vọng báo thù.
Đáng tiếc, Cung Bản Vũ Thiên chỉ đang lừa mình dối người, sâu trong nội tâm hắn hiểu rất rõ, dù Cung Bản Chính Hà đợi mấy nghìn năm, thiên địa linh khí cũng không thể sống lại, cuối cùng cũng vì để cứu hắn từ trong tay Diệp Hiên ra, một luồng tàn hồn cũng đã tiêu tán khỏi thế gian.
Bình bình tạm tạm mà sống, con đường phía trước không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, nếu không phải thù hận trong lòng chống đỡ Cung Bản Vũ Thiên, hắn đã sớm đã chết tâm, đoạn tuyệt ở trong sơn cốc hoang tàn vắng vẻ.
...
- Phụ... Phụ hoàng... Ngài ở đâu?
- Phụ... Phụ hoàng... Nữ... Nữ nhi đau quá.
- Bệ... Hạ... Bệ... Hạ...!
Bỗng nhiên!
Âm quang xao động ở trong sơn cốc, tiếng kêu âm u tận xương tủy truyền đến, như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười, vang vọng khắp nơi đây.
Quỷ khí âm trầm, từng cơn gió âm mênh mông cuồn cuộn, ánh trời dần dần tối xuống, tiếng vong hồn khóc lóc thảm thiết như ẩn như hiện, giống như làm cho tòa sơn cốc này biến thành Âm Tào Địa Phủ.
- Người nào... Người nào?
Sắc mặt Cung Bản Vũ Thiên đại biến, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, linh quang quanh thân tăng vọt, gắt gao nắm chặt Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay, chỉ là thời khắc này hắn đang run rẩy, đồng tử co rút nhanh, bởi vì hắn nhìn thấy một người, một kẻ thù mà hắn hận không thể chém thành muôn mảnh.
Trong hư không, rung động khuếch tán.
Diệp Hiên cả người mặc đồ đen, đang đạp trời mà đến, nụ cười trên mặt hắn ấm áp như gió xuân, quanh người càng không có lộ chút sát cơ nào, cứ như vậy mà mỉm cười ngưng mắt nhìn Cung Bản Vũ Thiên đang trong sơn cốc.
Ba —— ba —— ba.
Diệp Hiên nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười lên tiếng nói:
- Cung Bản huynh quả nhiên có nhã trí, ở mãnh tịnh thổ này tu thân dưỡng tính, Diệp mỗ thật sự cực kỳ bội phục.
- Diệp Hiên!
Sắc mặt Cung Bản Vũ Thiên âm trầm như nước, chân hắn đang lùi lại, linh quang hoàn toàn phủ lấy cơ thể, đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Xích!
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, Cung Bản Vũ Thiên trực tiếp hóa thành lưu quang bắn nhanh đi, hắn không biết Diệp Hiên làm như thế nào tìm được hắn, nhưng Cung Bản Vũ Thiên biết, nếu như mình không trốn thì nhất định sẽ phải chết ở trong tay Diệp Hiên.
Ùng ùng!
Huyết quang che trời, phong thiên khốn địa, không đợi Cung Bản Vũ Thiên chạy ra khỏi sơn cốc, chỉ thấy tám phương dâng lên ánh sáng đáng sợ, triệt để đem ngăn hắn lại, khiến cho hắn căn bản không đường có thể trốn.
Lên trời không đường, xuống đất không cửa, còn đây là Khốn Trận mà Diệp Hiên bày ra, mặc dù Cung Bản Vũ Thiên là tu tiên giả Hợp Thể Kỳ, thế nhưng muốn phá đại trận này, tuyệt đối không phải một thời ba khắc là có thể hoàn thành.
- Sách sách sách!
Diệp Hiên trông khá thất vọng, hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Cung bản huynh, ngươi và ta cũng quen biết đã lâu, vì sao thấy ta mà lại muốn đi vậy, không bằng ngươi và ta đây uống với nhau một phen, dùng ly rượu bỏ hết ân oán, như thế nào?
Diệp Hiên bước chậm từ trong hư không đi tới, ống tay áo phất qua khoảng không, một cái bàn đá, hai cái ghế đá xuất hiện trong sơn cốc, trên bàn đá còn trưng bày hai cái chén ngọc cùng một bình rượu ngon, giống như Diệp Hiên thật muốn cùng Cung Bản Vũ Thiên đối ẩm một phen.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi, Diệp Hiên ngồi xuống ghế, hắn nhấc bình rượu lên rót cho mình một ly, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, mang đến một loại cảm giác thong thả tự đắc.
- Diệp Hiên, ngươi muốn giết cứ giết, không cần cố làm ra vẻ huyền bí với ta.
Đôi mắt Cung Bản Vũ Thiên đỏ đậm, hắn tức giận hét với Diệp Hiên, nếu hắn đã không chạy được, hắn cũng chỉ có thể đối mặt với Diệp Hiên, dù có chết thì cũng muốn liều mạng chiến một trận với Diệp Hiên.
- Không không không, Cung Bản huynh hiểu lầm rồi, ta cũng sẽ không giết ngươi, chỉ là có một vài người muốn gặp ngươi đấy, mà con người của ta rất nhân từ, tự nhiên không đành lòng từ chối thỉnh cầu của bọn hắn.
Diệp Hiên ôn nhuận cười nói.
Ông!
Âm quang cổ đãng, vong hồn gào thét, một mảnh âm quang lao xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong mắt Cung Bản Vũ Thiên, chỉ thấy một Nhiếp Hồn Phiên theo chiều gió phất phới, âm thanh gào thét đáng sợ kia chính là từ Nhiếp Hồn Phiên truyền ra.
- Phụ... Phụ hoàng... Con rất nhớ người.
- Phụ hoàng… Con gái đau quá... vì sao ngài không tới cứu con?
- Bệ... Hạ... Bệ... Hạ...
Lệ quỷ kêu rên, quỷ ngữ yếu ớt, Nhiếp Hồn Phiên đang lay động, số lượng lớn lệ quỷ từ Nhiếp Hồn Phiên đi ra, đôi mắt bọn họ đổ máu, đồng tử đen trắng đang lời ra ngoài, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Bản Vũ Thiên.
- Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này....
Bạch bạch bạch!
Nhìn vong hồn lệ quỷ trước mắt, lại nhìn đôi mắt chảy máu cùng dung mạo tái nhợt dữ tợn kia của hoàng tử công chúa Đông Doanh, cả gương mặt Cung Bản Vũ Thiên trắng bệch, bước chân không ngừng lảo đảo lui lại.