Trong diễn võ trường.
Diệp Hiên ngồi trên cao, đám người Hoàng bàn tử đứng ở hai bên hắn, mấy nghìn thành viên Minh Phủ trịnh trọng đứng ở đây, chỉ là trong mắt mỗi người đều có chút nghi hoặc, không biết Diệp Hiên có chuyện gì muốn tuyên bố.
- Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, ta muốn tuyên bố một việc, từ nay về sau Diệp Hiên ta không còn là chủ Minh Phủ nữa, Minh Quân mới để cho Hoàng bàn tử kế thừa.
Ông!
Hư không rung chuyển, huyết quang cắt qua bầu trời, Thị Huyết Ma Kiếm lặng yên xuất hiện ở trong tay Diệp Hiên, huyết quang rét lạnh chiếu rọi gương mặt đờ đẫn của mỗi người, làm cho linh hồn tất cả mọi người giống như xuất khiếu, nhất định không thể tin vào tai của mình.
- Tiên sinh, tuyệt đối không thể, thuộc hạ làm sao có thể đảm đương vị trí Minh quân của Minh Phủ?
Hoàng bàn tử kinh ngạc đến trắng bệch mặt, bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Hiên, hắn vô cùng thấp thỏm lo âu, không biết vì sao Diệp Hiên lại muốn truyền ngôi cho hắn.
- Chuôi Thị Huyết Ma Kiếm này, vô kiên bất tồi, vô vật bất phá (*), từng theo theo ta nhiều năm, tuy không phải binh khí chính của ta, nhưng ta lại có tình cảm đặc biệt, bây giờ ta thưởng thanh kiếm này cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là Minh Quân mới. Tới đây đón kiếm.
(*) Không có gì vững chắc mà không phá nổi (chỉ sức mạnh vô địch), không có vật gì có thể phá vỡ nỗi.
Diệp Hiên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không có nửa điểm sóng lớn, nhưng lại ẩn chứa ý chí mà không người nào có thể làm trái.
- Tiên sinh, ta...
Hoàng bàn tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dưới ánh mắt thâm trầm của Diệp Hiên, hắn run rẩy tiếp nhận Thị Huyết Ma Kiếm.
- Tiên sinh, tuyệt đối không thể, trong Minh Phủ lấy ngài vi tôn, ngoại trừ ngài thì không ai có thể để cho ta tín phục, nếu như ngài không ngồi ở cái vị trí này, chỉ sợ có vài người sẽ không phục.
Viên Hư hòa thượng lo lắng lên tiếng.
Theo những gì Viên Hư hòa thượng vừa nói ra, mấy nghìn người ở đây cũng lập tức lên tiếng nghị luận.
- Không sai, chủ nhân Minh Phủ chỉ có thể là Diệp tiên sinh, Hoàng bàn tử tuy có năng lực làm việc rất mạnh, nhưng tu vi hắn quá mức bình thường, làm sao có thể dẫn dắt Minh Phủ chúng ta đi đến đỉnh cao?
- Nếu ta nói, nếu như Minh Quân thật muốn từ bỏ đảm nhiệm chức vụ Phủ chủ, cũng là Vũ Tuyệt Tiên đại nhân tới kế thừa vị trí Phủ chủ, dù sao Vũ Tuyệt Tiên đại nhân cũng đã sắp bước vào Nguyên Anh kỳ.
- Ta thấy Viên Hư hòa thượng cũng không tệ, tu vi hắn không thể nói là yếu hơn so với Vũ Tuyệt Tiên đại nhân, hơn nữa tâm tư cũng vô cùng kín đáo, vị trí Phủ chủ này không phải Viên Hư hòa thượng thì không còn ai khác.
Diễn võ trường lập tức trở nên ầm ĩ.
Hiển nhiên, Minh Phủ cũng không phải một khối sắt, mỗi người đều có đối tượng mà mình sùng kính, nếu như Diệp Hiên không đảm nhiệm vị trí Phủ chủ, chỉ sợ việc tranh đoạt chức Phủ chủ cũng sẽ làm cho Minh Phủ xảy ra một hồi náo động.
- Các ngươi muốn lật trời?
Chợt!
Một tiếng quát âm u tàn khốc ù ù nổ vang ở Ma Vân sơn, làm cho mấy nghìn thành viên Minh Phủ hoảng sợ câm miệng, bọn họ lúc này mới phát hiện, sắc mặt Diệp Hiên đang âm trầm như nước, còn có lệ khí cực kỳ đáng sợ đang dâng trào.
- Minh Quân thứ tội, chúng ta không dám.
Mấy nghìn thành viên Minh Phủ run sợ, tất cả đều quỳ sát xuống.
- Nhớ kỹ, Hoàng bàn tử là người ta chọn, nếu người nào không phục, bây giờ có thể đứng ra.
Diệp Hiên nhìn mọi người xung quanh, một tia sát cơ ngoan lệ xẹt qua đáy mắt.
Sau khi Diệp Hiên vừa dứt lời, không gian nơi này đều trở nên tĩnh mịch không tiếng động, ai cũng không dám nhiều lời nửa câu, hiển nhiên tất cả mọi người đều biết, nếu như người nào dám làm trái ý Diệp Hiên, kết quả chỉ có một con đường chết.
- Tiên sinh, ngài truyền vị trí Phủ chủ cho Hoàng bàn tử, chúng tôi không dám có câu oán hận nào, chỉ là thuộc hạ thật sự không hiểu rõ, tại sao ngài lại muốn làm như thế, lẽ nào sau này ngài sẽ không quản Minh Phủ nữa?
Huyết Vô Tâm run rẩy hỏi.
Nghi vấn của Huyết Vô Tâm cũng là nghi vấn của tất mọi người ngay tại đây, tất cả mọi người đều nghi ngờ mà nhìn về phía Diệp Hiên, chờ đợi câu trả lời của Diệp Hiên.
Diệp Hiên không còn sát khí, khuôn mặt lần nữa bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Ta sắp đi, có thể trọn đời cũng sẽ không gặp lại các ngươi nữa, từ nay về sau Minh Phủ có thể truyền thừa tiếp hay không thì phải nhìn chính các ngươi.
Tĩnh, vắng vẻ, yên lặng như chết.
Mọi người dại ra không tiếng động, tâm tình khủng hoảng dâng lên trong lòng mọi người, qua hơn mười phút, mấy nghìn người tức thì khẩn cầu.
- Minh Quân, ngài không thể đi, nếu như ngài đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Tiên sinh, bởi vì Minh Phủ có ngài tồn tại, đây mới là Minh Phủ, nếu như ngài rời khỏi, Minh Phủ sẽ đi theo con đường nào?
- Cũng xin Minh Quân hãy ở lại.
Tiếng khóc, tiếng khẩn cầu, đủ loại âm thanh không dứt, mấy người Vũ Tuyệt Tiên cũng đang khuyên nhủ Diệp Hiên, nhưng Diệp Hiên cũng không hề bị lay động.
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, hôm nay ta triệu tập các ngươi đến đây chính là muốn tạm biệt với mọi người, con đường tương lai cần chính các ngươi đi, ta tin tưởng mặc dù Diệp Hiên ta không ở Minh Phủ, các ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng.