- Đại Nhật đạo hữu, xin lỗi, chỉ có Diệp Hiên mới có thể mang ta trở về Địa Tiên Giới, nếu như không phải tình thế bắt buộc, ta cũng sẽ không làm việc này.
Đối mặt với lời chất vấn của lão hữu ngày xưa, Nguyệt Thần càng thêm hổ thẹn, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lạnh lùng lui về phía sau.
- Ngọc Nương.
Nhìn Nguyệt Thần lạnh lùng lui lại, Đại Nhật Tinh Quân tức đến đỏ mặt, căm giận ngút trời rốt cuộc bạo phát.
- Diệp Hiên, ngươi là dân bản xứ vùng đất lưu đày này, đừng tưởng rằng ngươi tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, rồi bố trí huyết hải đại trận thì có thể giết chết được chúng ta.
Đại Nhật Tinh Quân nở rộ kim quang óng ánh, tự mình hóa thành một vòng mặt trời chói lóa, bộc phát ra ba động hủy thiên diệt địa, làm cho hư không xung quanh cuồng bạo sụp xuống.
- Diệp Hiên, dù cho ngươi có dùng hết thủ đoạn, vây ta ở nơi đây, nhưng ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể thôn phệ tu vi chúng ta, sau đó có thể thành tiên sao?
Tử Vân Tinh Quân lạnh lùng lên tiếng, quanh thân tràn ngập tinh quang đáng sợ, trong mắt còn có lệ khí, tuyệt đối không muốn ngồi chờ chết.
- Ah, chỉ là một phàm nhân hậu thế, dù cho ngươi được truyền thừa của Nguyên Ma, nhưng tầng thứ sinh mạng của ngươi cũng chỉ là phàm nhân, mà dù chúng ta chỉ là tàn hồn tồn thế, nhưng tầng thứ sinh mệnh đều là tiên nhân, muốn giết chúng ta, ngươi thật sự nghĩ ngươi là Nguyên Ma sao?
Thiên Yêu vương ngoài mạnh trong yếu quát.
Diệp Hiên lãnh đạm nhìn bốn người, huyết quang ngưng đọng trong mắt, hắn căn bản không thèm để ý những lời nói nhảm hết bài này đến bài khác của bốn người,, hắn để ý chỉ là tu vi bốn người này có thể làm cho hắn bước vào Độ Kiếp hậu kỳ được hay không.
- Sát Sinh Ma Bàn.
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như vong hồn gióng lên trống trận, hai tay Diệp Hiên vũ động càn khôn, huyết quang thông thiên xỏ xuyên qua áng mây, phương thiên địa này trong nháy mắt đều bị một màu đỏ chôn vùi.
Ùng ùng.
Mười tám tòa huyết hải đại trận phát động theo hai tay Diệp Hiên, tựa như Thái Hạo tinh thần đang luân chuyển, huyết quang thê lương đáng sợ kia đang chậm rãi dung hợp vào một chỗ, cho đến khi huyết quang chói mắt chiếu tán bầu trời, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ xuất hiện.
Mười tám tòa huyết hải đại trận biến mất không thấy đâu, một cái cối xay màu đỏ xuất hiện ra ngay trên bầu trời.
- Ngưng lệ khí sát phạt thiên địa, trấn tàn hồn chư thiên tiên thần, đại thuật pháp —— sát sinh.
Quần áo trên người kịch liệt lay động, mái tóc đen tung bay trong gió, hai tay Diệp Hiên hướng lên bầu trời bắt ấn quyết, Sát Sinh Ma Bàn ngưng tụ ở giữa trời cao, đây là sát phạt đại thuật trong Bất Tử Tiên Kinh, là trảm tiên diệt thần, sở hữu uy năng không cách nào tưởng tượng.
Thiên có lệ khí, địa có sát khí, thiên lệ địa sát không có cuối cùng, đây là Sát Sinh Ma Bàn, cũng là Diệt Thế Ma Bàn, càng là lệ khí sát phạt thiên địa hợp thành, thế gian chỉ cần có sinh linh tồn tại, vĩnh viễn sẽ không thiếu thiếu việc sát phạt, lệ khí sát phạt càng mãi mãi không kết thúc.
- Ông.
Sát Sinh Ma Bàn chậm rãi chuyển động, nó nặng nề mà tang thương, nhưng cũng sát lệ đến bức người, đây là thiên địa lệ khí sát phạt thể hiện, tuy tu vi bốn vị tàn hồn tiên thần đều là Độ Kiếp kỳ, nhưng đối mặt với sát phạt đại thuật mà Diệp Hiên thi triển ra, sắc mặt tất cả lập tức thay đổi, trong lòng lòng cũng đầy kinh sợ.
- Ma diệt!
Giọng Diệp Hiên tàn khốc mà vô tình, trong lúc Sát Sinh Ma Bàn chuyển động, tám phương cuồng bạo sụp xuống, hư không vô tận đều yên diệt, điều này cũng làm cho sắc mặt bốn vị tàn hồn tiên thần trở nên tái nhợt, nhưng vẫn ngửa mặt lên trời mà gào thét, điên cuồng đánh tới Diệp Hiên.
- Chết đi cho ta.
Diệp Hiên dữ tợn cười to, hai tay ấn xuống, cối xay luân chuyển, khí tức ma diệt thiên địa bá đạo nở rộ, Sát Sinh Ma Bàn ầm ầm ma diệt bốn người.
Rầm rầm rầm.
Như quần sơn nổ nát vụn, lại tựa như tinh thần rớt xuống trần, Diệp Hiên triệt để bộc phát ra lực lượng Độ Kiếp trung kỳ, lại thêm trên Sát Sinh Ma Bàn trợ giúp, bốn vị tàn hồn tiên thần Độ Kiếp kỳ sơ kỳ trong nháy mắt đã bị đánh bay ra.
Phốc phốc phốc.
Máu tươi được phun ra từ trong miệng bốn người, máu của bốn vị tàn hồn tiên thần nhuộm cả khoảng không, rơi xuống mặt đất, cả người đều tắm máu, trông vô cùng thê thảm.
Ùng ùng.
Diệp Hiên bước chậm ở trên cao, cho đến khi đứng ở trên Sát Sinh Ma Bàn, tinh lực bàng bạc giống như đại dương, cuồng bạo rưới vào trong Sát Sinh Ma Bàn, Sát Sinh Ma Bàn như lưu tinh hàng thế, nhanh chóng ầm ầm rơi đập rơi xuống bốn người.
Ầm!
Thiên địa nổ mạnh, mặt đất ầm vang, chỉ thấy Sát Sinh Ma Bàn bị Diệp Hiên thao túng vô tình đập vào trên người bốn người bọn họ, tiếng xương cốt đứt gãy đang không ngừng truyền đến.
Ông!
Sát Sinh Ma Bàn ông hưởng luân chuyển, huyết quang đáng sợ đang chậm rãi ảm đạm, cho đến khi tán loạn ở giữa hư không, mà chân Diệp Hiên cũng đạp đất, đang bước chậm đi tới chỗ bốn người.
- Tiểu nhân hèn hạ.
Thiên Yêu vương với khóe miệng tràn máu tức giận hét lớn, hắn nhúc nhích thân thể giập nát trên mặt đất, muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng lại bị Sát Sinh Ma Bàn liên tục oanh kích, triệt để làm cho hắn trọng thương hấp hối, cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận mà gào thét với Diệp Hiên.