Diệp Hiên đi ra khỏi hang núi, kinh đô phía chân trời lại đập vào mi mắt, một sự phiền muộn xẹt qua đáy mắt hắn, còn có một sự do dự dâng lên trong lòng.
Trong kinh đô có người thân của hắn, Diệp mẫu, Diệp Linh Nhi, còn có người em trai làm cho hắn hận thiết bất thành cương(*).
(*) Hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Ở thời khắc hắn gần độ Cửu Thiên Tiên Kiếp, hắn không biết mình có nên đến gặp bọn họ hay không, bất kể hắn độ kiếp có thành công hay không, hắn đều phải rời khỏi thế giới này, nhưng đây cũng là lần cuối hắn có thể nhìn thấy bọn họ, từ nay về sau thiên địa cách trở, hắn và những người thân yêu khó có thể gặp lại nhau.
Một sự phiền muộn, ngẩn ngơ một lúc, Diệp Hiên đau khổ cười một tiếng, hắn cũng không có thi triển giá vân thuật, mà dọc theo mặt đất bao la, từng bước từng bước đi đến kinh đô.
Kinh đô!
Đô thị hiện đại, ngựa xe đi như nước, người dân sinh sống ở nơi đây cũng đã khác xưa, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có võ trong người, còn có tu tiên giả huyết khí bàng bạc, di chuyển ở trong hư không.
Thế giới đã thay đổi, sau khi Diệp Hiên công bố võ cho thiên hạ, con người đã đi trên con đường tiến hóa, cũng chỉ có làm bản thân lớn mạnh, mới có thể chém giết cùng huyết hồn dị thú, chân chính làm cho nhân loại sừng sững ở trong thế giới này.
Đường phố sạch sẽ, hàng dương liễu xanh biếc.
Diệp Hiên bước chậm trên đường phố chật chội sóng người, nhưng ngạc nhiên là, mỗi một bước chân của Diệp Hiên, đoàn người lại như thủy triều xa nhau, nhưng lại không dậy nổi nửa điểm sóng lớn, cũng để cho người đi trên đường cũng không có bất kỳ sự kinh nghi gì.
Diệp Hiên mặc dù thân ở hồng trần, nhưng lại ngăn cách ngoài hồng trần, đây là pháp và đạo của hắn, giống như mặt trời lặng mặt trăng lên, chính là tự nhiên như lẽ thường, đương nhiên sẽ không khiến cho bất kỳ người nào chú ý.
Trong kinh đô.
Một bức tượng đá kình thiên đứng sừng sững ở đây, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua đường dừng lại ở trước tượng đá khom người cúi đầu, khuôn mặt mỗi người đều cực kỳ thành kính, thắp hương cho tượng đá cầu nguyện điều gì đó.
Diệp Hiên đi tới nơi này, hắn thấy một màn như vậy, hơi ngẩn ra, sau đó lại bật cười lớn, trong mắt lại không nửa điểm sóng lớn.
Bức tượng đá này và Diệp Hiên có bảy phần giống nhau, bên cạnh tượng đá còn có một khối thạch bi mới tinh, phía trên khắc rõ sự tích truyền kỳ cả đời Diệp Hiên.
Giết chết thú triều, chém chết thần linh, bố võ thiên hạ, tàn sát các đại tông môn cổ lão, truyền bá bí tịch tu luyện khắp thiên hạ...
Những chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt khắc sâu trên bia đá, còn có không ít trẻ con nhảy cẫng hoan hô trước thạch bi, từng tiếng non nót đang gọi tên Diệp Hiên.
Không ở vật chất, siêu thoát trong hồng trần, thân thể Diệp Hiên hư huyễn, không phải tiên nhân nhưng lại hơn hẳn tiên nhân, hắn lẳng lặng nhìn chúng sinh với trăm bộ dạng, in thật sâu một màn này vào trong đầu, hắn biết có thể đây chính là hình ảnh hồng trần sau cùng nhất trong đầu hắn.
Từ nay về sau, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, tất cả trong hồng trần vạn trượng đều sẽ lại không liên quan gì đến hắn.
Thong thả xoay người, bình tĩnh rời đi, không có ai biết, Diệp Hiên từng tới nơi đây, cũng sẽ không có người nào biết, cứ thế mà thế gian này đã không còn có Diệp Hiên người này.
Thành thị huyên náo, tiếng người ồn ào, Diệp Hiên bước chậm mà đi, phương hướng chính là đại viện Diệp gia trong trí nhớ của hắn, ở nơi có những người thân thương của hắn.
Đại viện Diệp gia.
Chữ hỷ thật lớn dán ở trên tường nhà trước cổng, tân khách lui tới nối liền không dứt, những lời chúc mừng văng vẳng bên tai không dứt, mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ vui mừng, hình như là Diệp gia đang làm một bữa tiệc mừng thật lớn.
- Cái tên Thác Bạt Vân Thiên này thực sự tốt số, hắn lại có thể lấy được Diệp Linh Nhi tiểu thư làm vợ, đây chính là phúc đức hắn tu luyện kiếp trước mà có.
- Ngươi biết cái gì, Thác Bạt gia tuy là không hiện thế, nhưng cũng là gia tộc tu tiên, nghe nói Thác Bạt Vân Thiên đã bước vào Kim Đan kỳ, lại đều là nhân vật thủ lĩnh, hai người có thể nói là trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho.
- Thôi đi, Kim Đan kỳ thì như thế nào, các ngươi cần phải biết rằng, anh trai Diệp Linh Nhi là Thần Vương Diệp Hiên, đó là nhân vật khai sáng cả một kỷ nguyên, đường đường là Diệp gia làm sao lại sẽ để một tên Kim Đan kỳ vào mắt?
Những tiếng nghị luận vang lên từ trong miệng các tân khách khắp nơi, bọn họ kết bạn với nhau cùng tiến vào đại viện Diệp gia, mà lời của bọn họ, tự nhiên cũng rơi vào trong tai Diệp Hiên.
- Thì ra, hôm nay là ngày đại hôn của em gái nhỏ của mình sao?
Diệp Hiên ngẩn ngơ, qua hơn mười phút sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, sau đó lại bước chậm vào đại viện Diệp gia, chỉ là không có bất kỳ người nào có thể phát giác được sự hiện hữu của hắn.
Đại viện Diệp gia không hề khác với trong trí nhớ Diệp Hiên, vẫn là dáng dấp ban đầu, nếu nói khác biệt thì chỉ có một điểm duy nhất, đó chính là người hầu Diệp gia đều là tu luyện giả, tu vi kém nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên, cái này cũng đã chứng minh Diệp gia đã xưa đâu bằng nay.
Tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt, mấy chục bàn tiệc mừng hiện ra ở trong sân, tân khách chào hỏi lẫn nhau, thân phận mỗi người đều vô cùng tôn quý, không phải đại lão một phương thì cũng chính là tộc trưởng một gia tộc.