Lúc này, Diệp mẫu được Diệp Bình nâng đỡ mà lảo đảo đi tới, trên khuôn mặt cũng mang đầy nước mắt, bà cũng đang tìm kiếm Diệp Hiên ở khắp nơi.
Đáng tiếc, cho dù Diệp Linh Nhi gào khóc kêu gọi như thế nào, Diệp Hiên cũng không có xuất hiện, giống như hắn thật sự đã rời khỏi nơi đây, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt người thân của mình nữa.
- Linh nhi, đừng đau lòng nữa, anh ấy đã đi rồi.
Diệp Bình đưa hai bức tượng điêu khắc gỗ đến trong tay Diệp Linh Nhi, để cho Diệp Linh Nhi nắm thật chặc món quà cưới mà Diệp Hiên đưa cho cô, chỉ là nước mắt vẫn không cầm được mà chảy ra.
- Mọi... Mọi người mau nhìn.
Không biết người nào kinh hô thành tiếng, một cảnh tượng cực kỳ kinh người xuất hiện trong mắt tân khách.
Nước mắt Diệp Linh Nhi làm ướt nhẹp hai bức tượng gỗ, hai mảnh huyết quang nở rộ ở trên đó, cho đến khi huyết quang phóng lên cao, phủ lấy tầng mây cao vời vợi, uy áp mênh mông đáng sợ kia dường như muốn chấn nát vạn vật.
- Lực... Lực lượng thật đáng sợ... Chuyện này... Đây chính là linh bảo Diệp Thần Vương luyện chế sao?
Có người hoảng sợ thét chói tai, làm cho một ít người có ý độ xấy lộ vẻ tham lam, chỉ là không có người nào dám mơ ước tượng gỗ trong tay Diệp Linh Nhi, bởi vì bọn họ biết, nếu thật sự dám ra tay cướp đoạt, chỉ là uy năng của hai bức tượng này toát ra đã có thể đánh bọn họ tan tành mây khói.
- Ca!
Hai mắt Diệp Linh Nhi đẫm lệ mơ hồ, bi thương kêu lớn, cô biết đây là vật hộ thân Diệp Hiên đưa cho cô cùng Diệp mẫu, hy vọng bọn họ có thể bình an sống trọn đời.
Phía dưới bầu trời cao, trong hư không.
Thiên địa đang thổi tới cuồng phong, mái tóc Diệp Hiên theo gió bay lên, đôi mắt hắn tang thương mà cô tịch, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Linh Nhi đang tràn đầy nước mắt, nhìn Diệp mẫu thương tâm như thế, một tia ưu thương lặng yên xẹt qua đáy mắt.
- Duyên cớ tụ, duyên cớ tán duyên cớ diệt, để hết thảy theo gió rồi biến mất đi.
Một đám mây đen xuất hiện dưới chân Diệp Hiên, hắn bước ra một bước, biến mất ở trong hư không, chỉ là bóng lưng hắn rời khỏi lại tang thương mà nặng nề, còn có tia khí tức cô tịch tiêu điều hiện ra.
Mọi chuyện trên phàm trần đều như mây khói bay qua, nếu như tương lai Diệp Hiên hắn chết ở trên cửu thiên, kiếp sau hắn nguyện ý làm một người bình thường, vĩnh viễn sống ở bên cạnh người thân, chết già ở giữa vạn trượng hồng trần.
Thời gian nửa năm.
Đi qua núi sâu đầm lớn, đi qua hoang mạc thảo nguyên, khắp thế giới đều lưu lại dấu chân Diệp Hiên.
Hắn đi tới đỉnh một ngọn núi tuyết mà điên cuồng gào thét với trời, hắn gào to với thảo nguyên vô biên, lạo lao lên trời uống rượu tự say một mình, nhìn lên ánh trăng tỏa sáng tàn mà tự nói với mình, tràn đầy thê lương.
Thành tiên!
Hai chữ mê người đến cỡ nào, nhưng có ai nào biết, ở sau lưng việc thành tiên, Diệp Hiên đã từng trải bao nhiêu lựa chọn, chịu đủ bao nhiêu khổ sở?
Phật nói: Nhân sinh có bảy khổ, Sinh, Lão, Bệnh, Tử, oán ghét sẽ khổ, yêu biệt ly khổ, cầu không được khổ....
Phật nói: Người sống một đời chính là khổ.
Nhưng phật lại quên nói: Con đường thành Tiên xa xôi, gió mát làm bạn, lần này đi xa nhiều năm, sau này không gặp lại, đây là đau buồn và đại hận trong cuộc sống.
Sinh ra như đóa hoa mùa hè sáng lạn, chết đi như cánh bướm tinh mỹ mùa thu. Diệp Hiên tự hỏi, hắn đứng ngạo nghễ nơi đỉnh cao, hắn cũng sống lại một đời, khi hắn gần thành tiên mà quay đầu trở về nhìn lại, bên cạnh cũng không có một người làm bạn.
Một mình, một con đường, chặt đứt hồng trần, kết thúc những chuyện đã qua, cũng chỉ có ánh sao trên bầu trời đêm mênh mông làm bạn với hắn, chẳng qua là khi vạn vật khô kiệt, tinh thần vẫn lạc, thiên địa đều muốn yên diệt, hắn còn có thể bất hủ giữa thiên địa sao?
Diệp Hiên không cầu kiếp sau oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu kiếp này có ta vô địch, cho dù là Nguyên Linh cũng tốt, hay là chư thiên tiên thần cũng được, không có ai có thể ngăn cản bước chân của hắn, cho đến khi hắn đăng lâm cửu thiên, quan sát vạn vật chúng sinh, có thể chân chính nắm giữ vận mạng của mình, đây mới là điều mà Diệp Hiên mong muốn.
Đoạn thiên sơn.
Một ngọn núi nổi tiếng tại Hạ quốc, cũng là một trong những danh sơn thế giới.
Đoạn Thiên sơn cao vút trong mây, giống như đâm thủng bầu trời, thế nên nó mới được gọi với cái tên Đoạn Thiên, chỉ là một ngày này, đoạn thiên sơn nghênh đón một người, một người gần độ Cửu Thiên Tiên Kiếp.
Những cơn gió lạnh cuốn qua nơi đây, lạnh lùng gào thét thật lớn.
Khi đám mây dưới chân Diệp Hiên tiêu tán, hắn cũng đã đứng sừng sững ở đỉnh núi Đoạn Thiên, nhìn ra thiên địa xa xa bao la, đôi mắt khép mở giống như phương thiên địa này đều ở đang vặn vẹo.
- Diệp tiên sinh, ngài chuẩn bị xong chưa?
Nguyệt Thần khoác một chiếc áo bào trắng, dáng người thon dài, đang cúi người thi lễ với Diệp Hiên, đôi mắt nhìn Diệp Hiên lại mang đầy vẻ ước ao.
Nguyệt Thần hiểu rõ, cô có thể trở lại Địa Tiên Giới hay không, hôm nay sẽ có thể được thấy rõ.
- Một ngày này, ta đã chờ rất lâu, thật lâu, lâu đến mức ngày đêm không ngủ được, lâu đến mức sợ hãi và bàng hoàng.