Lúc này, Diệp Hiên đứng sừng sững ở trong trời đất, tiên quang quanh người hắn đang bốc hơi, hắn nhìn lên bầu trời vô tận, cũng không có bởi vì thành tiên mà làm cho tâm tình hắn có bất cứ dao động gì.
- Cánh cửa Tiên Giới quả nhiên không có mở ra cho ta.
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, trong mắt cũng không bất kỳ sự thất vọng gì, bởi vì hắn sớm đã dự liệu được kết quả này.
Con đường hắn đi chính là huyết tu, trong cơ thể cũng không nửa điểm linh khí, mặc dù đã thành tiên, nhưng cổng Tiên Giới cũng không mở ra cho hắn.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Nguyệt Thần nhẹ giọng an ủi:
- Diệp hữu, ngươi vừa mới độ kiếp thành công, bước vào cảnh giới thiên tiên, chỉ cần mượn dùng Quế Thụ biến huyết khí thành linh khí, tự nhiên có thể mở được cánh cổng Tiên Giới.
- Thiên tiên?
Diệp Hiên cười thần bí, đôi mắt thâm thúy, hắn nói.
- Thật sự chỉ là thiên tiên sao?
- Diệp... Diệp hữu... Chẳng... Chẳng lẽ ngươi đã trực tiếp bước vào cảnh giới huyền tiên?
Nguyệt Thần kinh hãi suy đoán.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không trả lời vấn đề này, bởi vì chỉ có hắn tự mình biết, khi hắn lấy Đại Thừa Kỳ độ Cửu Thiên Tiên Kiếp, lại trải qua thiên địa tam vấn, cứ như việc hóa thành thiên tiên chỉ là chuyện đơn giản, vậy hắn với tu tiên giả thông thường lại có gì khác biệt?
Phải biết rằng Diệp Hiên tu luyện là Bất Tử Tiên Kinh, càng nắm giữ Cấm Kỵ Thiên của Bất Tử Tiên Kinh, khởi điểm của hắn cao hơn tu tiên giả thông thường rất nhiều.
Chỉ là, Diệp Hiên hiểu rõ, mặc dù là hắn đã thành tiên, trong cơ thể lại không có linh khí, nhưng cũng không phải thiên tiên cảnh, còn đến cùng tu vi hắn đến đâu, Diệp Hiên mơ hồ có một suy đoán, mà suy đoán này cần trở lại chiến trường huyết hải để chứng thực.
- Xem lâu như thế, cũng nên xuất hiện rồi chứ?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên ra hư không, âm thanh không có một gợn sóng.
- Huyết hà chúc mừng Diệp hữu độ kiếp thành tiên.
Một hư ảnh màu đỏ từ trong hư không đi ra, khi huyết quang tiêu tán, một gương mặt hiền lành cũng hiện ở trong mắt Diệp Hiên và Nguyệt Thần.
- A! Ngươi... Ngươi là?
Khi mà dung mạo người này đập vào mi mắt Nguyệt Thần, mặt cô trong nháy mắt đã trắng bệch, càng thống khổ bưng lấy cái trán mà thét đến chói tai, giống như đang nỗ lực nhớ lại cái gì đó.
- Tiểu nha đầu, năm đó Nguyên Ma trấn áp tàn hồn tiên thần ngươi dưới huyết hải, nếu không phải lão tổ ta nể mặt Quảng Hàn tiên tử nhiều lần chiếu cố ngươi, ngươi sao có thể sống đến kiếp này.
Hắn mỉm cười.
- Huyết... Huyết Hà lão tổ... Ngươi là Huyết Hà lão tổ?
Nguyệt Thần tỉnh dậy từ trong thống khổ, cô rốt cuộc cũng nhớ lại, người trước mắt chính là Huyết Hà lão tổ một vạn năm trước giết chết cô, một vạn năm nay cô bị trấn áp ở dưới huyết hải, người này càng là tội đồ.
- Ngươi... Ngươi còn chưa chết?
Nguyệt Thần hét lớn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhìn người này lại mang đầy thù hận.
- Một Huyền Tiên như ngươi còn chưa chết, thì lão tổ ta sẽ chết thế nào?
Huyết Hà lão tổ vẫn còn đang mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn thủy chung nhìn đến Diệp Hiên, đáy mắt đầy vẻ kinh ngạc.
- Ta giết ngươi.
Sinh tử đại thù làm cho Nguyệt Thần triệt để điên cuồng, hai tay cô kết ấn đánh tới Huyết Hà lão tổ.
Đáng tiếc, đối mặt với thuật pháp của Nguyệt Thần, Huyết Hà lão tổ chỉ mỉm cười, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ khẽ vuốt ống tay áo, trong nháy mắt tiêu diệt thuật pháp Nguyệt Thần không còn tăm hơi.
- Tiểu nha đầu, nể mặt Quảng Hàn tiên tử, lão tổ ta không tính toán với ngươi, nhưng nếu ngươi còn không biết tiến thối, vậy chớ trách lão tổ vô tình.
Huyết Hà lão tổ lạnh lùng, một chút tiên quang màu đỏ dâng lên, hóa thành Khổn Tiên Tác quấn quanh Nguyệt Thần, trực tiếp giam cầm ở giữa hư không.
- Diệp hữu, tên Huyết Hà lão tổ này cùng với Nguyên Ma là người một đường, năm đó chính là hắn trợ giúp Nguyên Ma tiêu diệt chư thiên tiên thần, hắn hiện tại chính là tàn hồn, ngươi mau mau giết chết hắn.
Nguyệt Thần bị Khổn Tiên Tác quấn quanh, lớn tiếng xin Diệp Hiên giúp đỡ.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không để ý tới cô gái này, hắn đưa ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Huyết Hà lão tổ, bình tĩnh nói:
- Ngươi và Nguyên Linh ở chiến trường huyết hải trù mưu vạn năm, nhưng bây giờ lại dám xuất hiện ở trước mặt ta, ngươi không sợ Nguyên Linh sẽ nghi ngờ ngươi?
Theo những lời Diệp Hiên vừa nói ra, khí tức Huyết Hà lão tổ cứng lại, đôi mắt đây vẻ kinh sợ.
- Diệp đạo hữu từng gặp ta?
Huyết Hà lão tổ lên tiếng thăm dò, chỉ là nếu như lắng nghe thì sẽ phát hiện, giọng của hắn có chút rung rung, hiển nhiên bởi vì lời Diệp Hiên nói vô cùng chấn động.
- Ah!
Diệp Hiên cười khẩy, hắn bình tĩnh nói:
- Nói vậy ngươi nên biết, trong Bất Tử Tiên Kinh có một phần Cấm Kỵ Thiên, mà trong Cấm Kỵ Thiên này có một bí thuật, là nguyên thần hư không. Thuật pháp này có thể khiến người ta trốn vào hư không, tu luyện tới cảnh giới viên mãn, cũng có thể nhìn trộm thiên địa vạn vật, sao ta có thể không biết sự tồn tại của ngươi được?
- Vô Lượng Thiên Tôn.
Sắc mặt Huyết Hà lão tổ trắng bệch, đôi mắt cũng lập tức phóng lớn, hắn không tự chủ đánh ra thủ ấn của đạo gia, ánh mắt lại lần nữa hiện lên một tia kinh sợ.
Huyết Hà lão tổ sớm đã có một suy đoán, hắn suy đoán khả năng Diệp Hiên có được Cấm Kỵ Thiên trong Bất Tử Tiên Kinh, chỉ là suy đoán này vẫn không có được chứng thực, nhưng hôm nay hắn biết, thì ra Diệp Hiên sớm đã nắm giữ Cấm Kỵ Thiên, chuyện này thật khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ.
Phải biết rằng từ lúc trời đất mở ra tới nay, Bất Tử Tiên Kinh đã được lưu truyền thế gian, không biết đã có bao nhiêu người tu luyện qua ma pháp này, nhưng đều không ngoại lệ, chưa bao giờ có người nào đạt được Cấm Kỵ Thiên trong đó, mà Cấm Kỵ Thiên này mới là phần quan trọng nhất của Bất Tử Tiên Kinh.