Ầm!
Thái Ất tiên quang hóa thành cự chưởng quá mức khủng bố, Diệp Hiên trực tiếp bị đánh lảo đảo, máu tươi không cầm được theo khóe miệng tràn ra, mà Diệp Hiên cũng mượn cổ lực lượng cuồng bạo này lao nhanh đến cánh cửa.
- Đồ nhi ngoan của ta, cánh cửa trong ngược chiều thông đạo sớm bị phong ấn, ngươi không trốn đến Địa Tiên Giới được.
Nguyên Linh tự đắc như một con mèo đang đùa giỡn một con chuột, Thái Ất tiên quang thuận bàn tay đánh ra, cũng đánh Diệp Hiên lăn lộn mấy vòng.
Phốc.
Trong miệng Diệp Hiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn hung hăng lau miệng một cái, hoàn toàn không quan tâm công phạt sau lưng, vận chuyển tu vi cả người không ngừng tới gần cánh cửa.
Tuy không ngừng thừa nhận công phạt khủng bố của Nguyên Linh, nhưng Diệp Hiên biết, mình bây giờ còn chết không được, khi nào Nguyên Linh còn muốn nhục thân của mình, nhục thân mình tổn hại, đối với Nguyên Linh mà nói sẽ là được không bù mất.
Theo Nguyên Linh công phạt cũng có thể nhìn ra, Thái Ất tiên quang rất khủng bố, nếu Nguyên Linh thật muốn đánh giết Diệp Hiên, Diệp Hiên căn bản không có cơ hội phản kháng, sớm đã bỏ mình ở trong tay đối phương.
Mà Diệp Hiên cũng nhắm chuẩn điểm này, buông tha phản kháng, mục đích duy nhất trong lòng là tới gần cánh cửa, đây cũng là cơ hội duy nhất của hắn.
Hô!.
Rốt cục, Diệp Hiên đứng ở trước Tiên Môn, xuyên thấu qua Tiên Môn hắn đã nhìn thấy một tia đường nét của Địa Tiên Giới, trong mắt càng xẹt qua vẻ kích động.
Cũng vào thời khắc này, Diệp Hiên không đường có thể trốn, chạy tới tuyệt cảnh, mà Nguyên Linh theo sát, triệt để phá hỏng đường về của hắn, nhe răng cười nhìn hắn.
- Diệp Hiên, đồ nhi ngoan của ta, ta bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, đã đến lúc nên hồi báo cho vi sư, từ bỏ chống lại đi, vi sư hứa với ngươi, chỉ cần ngươi giao nhục thân cho ta, vi sư có thể giúp ngươi luân hồi chuyển thế, sau đó lại thu ngươi làm đệ tử, ngươi cũng có thể đứng ngạo nghễ trong phàm trần.
Nguyên Linh bước chậm đi tới gần Diệp Hiên, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, không ngừng khuyên nhủ Diệp Hiên.
- Nguyên Linh, ngươi nói chuyện có thể cân nhắc?
Diệp Hiên cắn môi, sắc mặt hơi lộ ra ửng hồng nói.
Nhìn Diệp Hiên lộ ra vẻ hơi động lòng, Nguyên Linh tự nhiên thở dài nói:
- Đồ nhi, dù sao ngươi và ta thầy trò nhiều năm, mặc dù vi sư rắp tâm bất lương, những tình nghĩa thầy trò giữa ngươi và ta cũng không có giả tạo.
Hai người đối thoại, Nguyên Linh đi từng bước tới gần Diệp Hiên, Diệp Hiên do dự, giống như thật đang suy nghĩ Nguyên Linh hứa hẹn, chỉ là hai tay hắn hơi biến ảo, một đạo Tiên Quyết đang dần dần thành hình.
- Đồ nhi từ bỏ ngăn cản đi.
Theo Nguyên Linh nói xong, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một trượng, mà Nguyên Linh đã hơi giơ tay lên, đáy mắt lặng yên xẹt qua một luồng sát cơ tàn khốc.
- Diệt hồn dẫn.
- Càn Khôn Na Di.
Chợt, hai người hầu như đồng thời ra tay, trên khuôn mặt đều mang theo cực kỳ thâm độc, hiển nhiên hai người đều lá mặt lá trái, cũng chỉ là vì lừa bịp đối phương, nào cái gì tình nghĩa thầy trò.
- Tiểu tạp chủng, ta đã biết ngươi không có thành thật như thế.
- Lão cẩu, ngươi cũng giống như vậy?
Hai người lên tiếng rống giận, Nguyên Linh vỗ một chưởng đến mi tâm Diệp Hiên, hiển nhiên muốn cắn giết thần hồn, mà một chưởng của Diệp Hiên bỗng nhiên đánh tới Nguyên Linh, trong mắt càng xẹt qua vẻ điên cuồng.
- Tiểu súc sinh, hôm nay ta muốn ngươi thần hồn câu diệt mà chết.
Ầm!
Nguyên Linh đánh một chưởng vào mi tâm Diệp Hiên, Diệp Hiên cũng không né tránh, mà đơn chưởng của hắn đã đánh vào lồng ngực Nguyên Linh.
Hư vô vắng vẻ, tĩnh mịch không tiếng động.
Thời gian giống như đình chỉ, không gian tựa như đông lại, một cảnh tượng quái dị xuất hiện trong không gian hư vô, chỉ qua ba hơi, Nguyên Linh lên tiếng cười điên cuồng.
- Tiểu súc sinh, hôm nay diệt thần hồn của ngươi, chiếm thân thể của ngươi, khi ta lần nữa xuất hiện ở Địa Tiên Giới, sẽ chân chính khai mở ván cờ thiên địa.
Nguyên Linh bạo ngược lên tiếng, sắc mặt lộ ra vẻ kích động tột cùng, đơn chưởng của hắn đặt trên mi tâm Diệp Hiên, dùng tiên pháp diệt hồn cực kỳ đáng sợ, hiển nhiên muốn chấn nát nguyên thần của Diệp Hiên.
Sợi tóc trên đầu Diệp Hiên cuồng loạn, khuôn mặt dữ tợn, trên khuôn mặt càng là xuất hiện vẻ cực kỳ thống khổ, hiển nhiên nguyên thần hắn đang vỡ nát từng khúc, không lâu sau nữa thật muốn thần hồn câu diệt mà chết.
- Lão cẩu, ngươi quá ngây thơ.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên kiệt ngạo cuồng tiếu, dung nhan thanh tú đều đang vặn vẹo, trên bàn tay hắn đặt tại lồng ngực Nguyên Linh đang nở rộ ra tiên ánh sáng theo cảm giác cực kỳ đáng sợ.
- Càn khôn đảo ngược, di hoa tiếp mộc.
Diệp Hiên dữ tợn gào thét, có thể đánh vỡ khốn cục hẳn phải chết này hay không thì nhìn vào thời khắc này.
Ông.
Thiên địa tựa như treo ngược, một đạo khí tức quỷ dị khó lường nở rộ quanh thân Diệp Hiên, một màn làm cho Nguyên Linh kinh ngạc xuất hiện.
Chỉ thấy chỗ bàn tay Diệp Hiên đặt trên lồng ngực Nguyên Linh không ngừng lay động, gân xanh đáng sợ như giun nhúc nhích trên cánh tay hắn, Thái Ất tiên quang kinh khủng từ trong cơ thể Nguyên Linh cuộn trào mãnh liệt ra, dọc theo cánh tay Diệp Hiên mà vọt vào trong cơ thể hắn.