Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338 - Đánh Tới Ba Mươi Ba Trọng Thiên (1)

Chương 338 - Đánh tới ba mươi ba trọng thiên (1)
Chương 338 - Đánh tới ba mươi ba trọng thiên (1)

Nguyên Linh gắt gao in dung mạo Diệp Hiên vào trong mắt, hắn đã triệt để tỉnh táo lại, hắn giờ không có biện pháp bắt lại Diệp Hiên, sẽ cùng ngoài vướng víu, đợi được chư thiên tiên thần đến, hắn đem hai mặt thụ địch.

- Tiểu tạp chủng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Nguyên Linh không nói hai lời, xoay người bỏ chạy về phía phần cuối của thiên địa, hiển nhiên không muốn vướng víu tiếp với Diệp Hiên.

Đáng tiếc, Nguyên Linh buông tha Diệp Hiên, Diệp Hiên như thế nào có thể buông tha cho hắn?

Không làm thịt Nguyên Linh, Diệp Hiên há có thể bỏ qua, đây chính là tâm phúc đại họa của hắn.

- Muốn đi? Ngươi đi được sao?

Diệp Hiên lay động Trấn Hồn Phiên, vong hồn khắp nơi gào thét ra, còn có Thái Ất tiên quang khốn cả thiên địa... Điên cuồng giết tới Nguyên Linh.

- Ghê tởm.

Đối mặt Diệp Hiên thi triển đại thuật, Nguyên Linh chỉ có thể liều mạng ngăn cản, trong lúc liên tục chạy trối chết, ăn khổ từ Trấn Hồn Phiên của Diệp Hiên, bị đánh miệng phun máu tươi, nhưng lại không dám ham chiến cùng Diệp Hiên, liều mạng trốn đi.

Một hồi tàn khốc truy sát đang tiến hành, bản thân Diệp Hiên triệt để cất cánh, Thái Ất tiên quang quét ngang thiên địa, hắn một lòng chỉ muốn làm thịt Nguyên Linh, từ trên trời đuổi tới mặt đất, lại từ dưới đất đuổi tới trên trời, Nguyên Linh liều mạng chạy trốn, triệt để hóa thành chó có nhà tang, nhưng mối hận trong lòng làm cho hắn muốn tức điên.

...

Ở một khung cảnh khác.

Ngũ hoa đại đệ tử điều khiển đám mây bay lên trời, vừa đến ranh giới giữa Địa Tiên Giới cùng thiên giới, có cương phong lôi hỏa đập vào mặt, hắn chẳng qua chỉ có tu vi Độ Kiếp kỳ, còn không có thành tiên, như thế nào đi qua vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa bước vào Thiên Giới.

Chỉ là Ngũ Hoa đại đệ tử cũng không lo lắng, hắn nhanh chóng xuất ra Ly Hỏa Tráo, thủ hộ bản thân mình vào trong đó, sau đó vội vàng bước vào vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa, bay nhanh về phía Thiên Giới.

Mấy canh giờ trôi qua, Ngũ Hoa đại đệ tử rốt cục đi tới giải đất bên bờ Thiên Giới.

Phóng tầm mắt nhìn tới, mây tiên liên miên, tiên âm lọt vào tai, đếm không hết đảo nhỏ chìm nổi trong ở tiên vân, còn có đếm không hết lầu các cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất Tiên Đảo, liếc mắt nhìn qua lộ ra vẻ đẹp rực rỡ tuyệt luân.

Ngũ hoa đại đệ tử cũng bị cảnh đẹp của thiên giới làm cho sợ ngây người, nhưng trong chớp mắt liền tỉnh táo lại, không dám trễ nãi tiếp tục đạp mây bay về phía Thiên Cung.

Nửa canh giờ trôi qua.

Cửu Thiên tiên âm vang lên, chỉ thấy phương xa xuất hiện một Thiên Môn nghìn trượng, hai trụ trời màu vàng giống như sừng sững từ tuyên cổ, một khối biển ánh sáng vàng rực rỡ, bày ở giữa hai cây Thiên Trụ.

Tiên quang nhộn nhạo, điềm lành rực rỡ, còn có hư ảnh tiên hạc linh cầm như ẩn như hiện ở trong Thiên Môn, trên tấm biển có viết thư ba chữ to: Nam Thiên Môn.

Trước Nam Thiên Môn.

Có bốn đại thần tướng đứng ở đây, bọn họ kim quang rực rỡ, tiên khí hoành thiên, một người cầm bảo kiếm, một người cầm bảo tán, một người tay cầm đàn tì bà, còn có một người trên cánh tay có giao xà quấn quanh.

Bốn người này chính là Tứ Đại Thiên Vương đóng ở Nam Thiên Môn, chia ra làm: đông phương Trì Quốc Thiên Vương, nam phương Tăng Trường Thiên Vương, tây phương Nghiễm Mục Thiên Vương, bắc phương Đa Văn Thiên Vương.

- Phàm nhân to gan, còn chưa thành tiên, sao dám xông loạn Thiên Giới?

Đông phương Trì Quốc Thiên Vương uy nghiêm tức giận, kim quang quanh thân tăng vọt, giống như sau một khắc muốn đánh giết Ngũ Hoa đại đệ tử.

Nhìn Trì Quốc Thiên Vương nở rộ tiên uy, Ngũ Hoa đại đệ tử sợ run cúi đầu, nói:

- Tiểu nhân là đệ tử của Ngũ Hoa Thượng Tiên, sao dám tự tiện xông vào Thiên Cung, chỉ là Nguyên Ma xuất thế, hủy hết Thiên Đô Thành của ta, tiểu nhân mới cố ý lên trời bẩm báo việc này.

- Cái... Cái gì?

- Nguyên Ma còn sống?

- Điều này sao có thể?

Khi Ngũ Hoa đại đệ tử vừa mới dứt lời, Tứ Đại Thiên Vương hoảng sợ lên tiếng, sắc mặt đều thay đổi.

Một vạn năm trước Nguyên Ma làm loạn, làm cho không ít chư thiên tiên thần chết đi, Tứ Đại Thiên Vương cũng tự mình trải một trận chiến này, như thế nào không biết Nguyên Ma đáng sợ?

- Không đúng, nếu thật là Nguyên Ma còn sống, sao ngươi có thể sống sót từ trong tay hắn?

Nghiễm Mục Thiên Vương nổi giận nói.

- Thiên Vương có chỗ không biết, có một người đại chiến cùng Nguyên Ma, đánh xuyên qua nghìn vạn dặm thiên địa, nếu không phải tiên pháp của người kia khó lường áp chế Nguyên Ma, Nguyên Ma há sẽ bỏ qua cho tiểu nhân.

Ngũ Hoa đại đệ tử thành thật bẩm báo.

- Hí!

Tiếng hít mạnh một hơi vang lên từ trong miệng của Tứ Đại Thiên Vương, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy kinh hãi trong mắt đối phương.

Phải biết rằng Nguyên Ma năm đó là Thái Ất Kim Tiên, cho dù bốn người bọn họ cùng lên, cũng căn bản cũng không phải đối thủ của Nguyên Ma, mà nghe Ngũ Hoa đại đệ tử kể lại, thân ảnh thần bí dĩ nhiên có thể áp chế Nguyên Ma, lẽ nào người này cũng là Thái Ất Kim Tiên hay sao?

- Việc này tuyệt đối không phải chúng ta có thể quyết định, mau chóng bẩm báo Ngọc Đế, ngươi đi theo ta.

Trì Quốc Thiên Vương không dám dây dưa, trực tiếp điều khiển tường vân, kéo theo Ngũ Hoa đại đệ tử lao tới Thiên Cung.

Thiên Cung có tất cả ba mươi ba tầng, tự dưới lên trên, chia ra làm, Loạn Vân cung, Quỳ Thủy cung, Ngũ Lôi cung, Cực Lạc cung....

Đấu Ngưu cung đứng hàng trung ương, chính là đạo tràng của Ngọc Đế, chí tôn tam giới.

Bình Luận (0)
Comment