Diệp Hiên thầm mắng mình quá ngu, vừa rồi tâm thần loạn động, bí pháp nguyên thần hư không xuất hiện kẽ hở, làm cho một tia khí tức của hắn lộ ra ngoài, hiển nhiên đã bị Quảng Hàn tiên tử phát hiện.
Ùng ùng.
Ánh trăng hừng hực, cung điện ù ù, giữa hai người cách nhau một tấm màn trúc, Diệp Hiên thu liễm khí tức hoàn hảo, bí pháp nguyên thần hư không được thi triển đến cao nhất, lần nữa ẩn vào giữa hư vô.
- To gan, người nào dám tự tiện xông vào Quảng Hàn Tiên Cung?
Quảng Hàn tiên tử khẽ cắn chặt hàm răng, mang theo sự nổi giận, cô thi triển tiên pháp muốn tìm ra Diệp Hiên.
Diệp Hiên vội vàng rời khỏi hậu điện, đôi mắt chuyển động nhanh chóng khai mở không gian Tu Di, trực tiếp phóng xuất Nguyệt Thần, lại hướng ra ngoài truyền âm nói:
- Ta đã tiễn ngươi tới đến Quảng Hàn Cung, ngươi mau mau đi tụ họp cùng chủ nhân ngươi, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu là ngươi dám tiết lộ thân phận của ta, ta nhất định sẽ để ngươi hồn phi phách tán mà chết.
Sau khi Nguyệt Thần xuất hiện ở Quảng Hàn Cung, nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, cả người kích động không kềm chế được, chỉ là nàng căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nàng tìm theo khí tức của Quảng Hàn tiên tử, bước nhanh chạy đến hậu điện.
- Chủ nhân, Ngọc Nương đã trở về.
Nguyệt Thần kích động lên tiếng, bước vào trong hậu điện, mà điều này cũng làm cho Diệp Hiên thở phào, hắn phản ứng rất nhanh, nếu không thì để cho Quảng Hàn tiên tử biết mình nhìn thấy ngọc thể của cô, chỉ sợ người này sẽ liều mạng với hắn.
Tiên quang trong trẻo lạnh lùng biến mất không còn tăm hơi, từ xa truyền đến giọng nói kinh ngạc của Quảng Hàn tiên tử, qua đi một canh giờ, chỉ thấy giữa hậu điện có một nữ tử đi ra, trong lòng lại còm ôm một con Thỏ Ngọc trắng tinh.
Nhân thân tuyệt mỹ, điên đảo chúng sinh, trong lúc nhìn quanh, giống như thiên địa đều muốn buồn bã thất sắc ở trước mặt nữ tử này.
Chỉ một cái liếc mắt, Diệp Hiên đều có chút si mê, tâm thần còn đang cực lực ba động, dường như muốn luân hãm vào trong dung nhan của Quảng Hàn tiên tử.
Tuy Diệp Hiên từng gặp Nguyệt Thần huyễn hóa ra Quảng Hàn tiên tử, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy vị đệ nhất tiên tử tam giới này, hắn mới biết được, vì sao Ngọc Đế cùng tiên thần khắp nơi đều si mê mà không thể tự kềm chế.
Trong trẻo lạnh lùng cô khiết, mặt như phủ băng, mang đến một loại cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.
Nàng giống như một vòng trăng sáng, quanh thân đều mang đến một loại khí chất băng sơn, dung nhan của nàng quả thật xứng để khiến cho tam giới điên đảo, liếc mắt nhìn lại sinh lòng tự ti, chỉ cảm thấy trong thiên địa tam giới này, còn không có bất kỳ người đàn ông nào có thể xứng với nữ tử này.
Quảng Hàn tiên tử ôm ấp Thỏ Ngọc, quanh người nở rộ khí chất lạnh như băng, dung nhan làm điên đảo chúng sinh tam giới, tập trung khí tức, đang đánh giá Diệp Hiên.
Khi nàng phát hiện ánh mắt si mê của Diệp Hiên, Quảng Hàn tiên tử nhíu mày ngài một cái, chỉ là cũng không có nói cái gì, bởi vì nàng thực sự đã thấy rất nhiều ánh mắt này, lúc đầu chán ghét đến bây giờ đã không còn có chút rung động nào.
- Ngươi rất đẹp.
Bỗng nhiên, đôi mắt si mê của Diệp Hiên cũng không còn nữa, vẻ mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, miệng lại thốt lên một câu tán thưởng.
Nhìn hai mắt trong suốt của Diệp Hiên, ánh mắt Quảng Hàn tiên tử vô cùng kinh ngạc, càng có chút hiếu kỳ.
Phải biết rằng cô đã gặp quá nhiều nam tử, cho dù chí tôn tam giới cũng tốt, hay là chư thiên Tiên Phật kia cũng được, có rất ít người có thể khôi phục lại sự thanh tỉnh ở trước dung nhan của nàng.
Nhưng người trước mắt này, chỉ là hơi trầm luân, rất nhanh đôi mắt đã khôi phục lại tinh thuần, giống như căn bản cũng không có bị dung nhan của cô làm cho khuynh đảo, vậy làm sao có thể không khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc?
- Đã bao nhiêu năm, có rất ít người nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người thứ ba.
Quảng Hàn tiên tử giống như đang nghĩ đến cái gì, con ngươi như tinh thần hơi lộ ra phiêu hốt, giống như đang nhớ lại chút chuyện cũ.
- Hai người trước kia là ai?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói.
- Một người là đại thần thượng cổ, một người là chí tôn tam giới bây giờ, mà ngươi là thứ ba dám ở trước mặt ta tán thưởng ta xinh đẹp.
Quảng Hàn tiên tử tỉnh dậy từ trong suy nghĩ, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng cô tịch như cũ.
- Ngọc Nương đã nói cho ta tiền căn hậu quả, là ngươi tiêu diệt Nguyên Ma, cứu tàn hồn cô ấy ra, cũng là ta nợ ngươi một ân huệ, nếu như ngày sau có chuyện, ngươi hãy cầm lấy khối ngọc bài này tới Nguyệt Cung tìm ta.
Một khối ngọc bài nhẹ bay ra từ trong tay Quảng Hàn tiên tử, trực tiếp rơi vào trong tay Diệp Hiên, hiển nhiên đang ra lệnh trục khách Diệp Hiên.
Tuy Diệp Hiên làm cho cô cảm thấy hắn và không giống nam tử bình thường, nhưng ở trong lòng Quảng Hàn tiên tử, cả thiên địa tam giới này còn không có nam tử nào có thể khiến cho cô đặt vào mắt, dù là Diệp Hiên cũng không ngoại lệ.
Nếu như không phải bởi vì Diệp Hiên mang Thỏ Ngọc về, thì ngay cả nhìn mặt hắn cũng là điều không thể.
- Ngươi phải nhớ kỹ, khối ngọc bài này chỉ có thể để cho ta giúp ngươi một lần, hy vọng ngươi cẩn thận suy nghĩ, hơn nữa việc hôm nay ngươi đến Nguyệt Cung, đừng để truyền ra bên ngoài, nếu không thì nhất định có họa sát thân.
Quảng Hàn tiên tử trong trẻo lạnh lùng cô tịch, nàng mặc cung sa màu trắng, ba búi tóc đen vén thành tóc mây, ôm Thỏ Ngọc trong ngực, không liếc mắt nhìn Diệp Hiên nữa, lại trực tiếp xoay người đi nội điện.
- Thái Ất Kim Tiên sao?