Nhìn thấy Diệp Hiên giật mình, Trường Sinh Thiên Tôn thở dài, nói:
- Đạo hữu, ngươi làm bần đạo không biết nói ngươi như thế là tốt hay không nữa, ngày ấy nói chuyện ta đã muôn vàn nhắc nhở, căn dặn ngươi đi qua Quảng Hàn Cung phải đi vòng, sao ngươi lại không nghe vi huynh khuyến cáo, lại làm ra việc hồ đồ như thế này?
Diệp Hiên cực lực để cho mình trấn định lại, hắn không ngừng nhớ lại quá trình đi đến Quảng Hàn Cung, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một tia linh quang, rốt cuộc cũng biết vấn đề ở đâu.
Ngày đó hắn rời khỏi Quảng Hàn Cung, bởi vì một câu nói của Quảng Hàn tiên tử, làm cho khí tức hắn hỗn loạn, nguyên thần hư không xuất hiện kẽ hở, có một khoảnh khắc như vậy làm lộ hắn ra, chỉ là Diệp Hiên cũng không hề để ý.
Nhưng hiện tại xem ra, vấn đề xuất hiện vào lúc đó, làm cho việc hắn bước vào Quảng Hàn Cung bị bại lộ ra.
- Đạo huynh, ngươi từ đâu biết được ta từng bước vào Quảng Hàn Cung?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại hỏi.
- Ngươi đấy, hiện tại đâu chỉ có bần đạo biết được việc này, toàn bộ Thiên Đình đều đã biết ngươi tự ý bước vào Quảng Hàn Cung, ngươi nên mau mau đi đến hạ giới tránh né nghìn năm đi, nếu không thì chắc chắn sẽ bị đại họa giáng xuống.
Trường Sinh Thiên Tôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Đạo huynh nói đùa rồi, từ thời Hồng Hoang ta đã quen biết cùng Quảng Hàn tiên tử, lần này lần nữa xuất thế, gặp mặt một lần lại có gì không thích hợp, lẽ nào phạm vào đầu thiên quy nào hay sao?
Diệp Hiên bây giờ là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nếu việc này đã bại lộ ra, hắn cũng chỉ thuận theo tự nhiên, càng nói càng đường đường chính chính.
- Đạo hữu, dù cho ngươi phạm thiên quy cũng không cần gấp, bởi vì ngươi là Ngọc Thanh thiên thần hộ pháp do Nguyên Thủy Thiên Tôn sắc phong, Thiên Đình còn không thể làm gì ngươi, nhưng ngươi vạn lần cũng không nên đi đến Quảng Hàn Tiên Cung...
Trường Sinh Tiên Tôn nói Diệp Hiên biết chuyện rất nghiêm trọng, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên trở nên âm trầm, lúc này mới biết được vì sao Trường Sinh Thiên Tôn lo lắng.
Chư thiên tiên thần, Phật Đà khắp nơi, đại yêu tam giới, không biết có bao nhiêu người mến mộ Quảng Hàn tiên tử.
Mà hành vi này của Diệp Hiên đã trực tiếp xúc phạm cấm kỵ của bọn hắn, xa không nói, nếu như Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân kia biết việc này, hắn nhất định sẽ đăng thiên đến đây, hảo hảo giáo huấn Diệp Hiên một phen.
Nhưng Diệp Hiên cũng chưa từng quên, năm đó Nguyên Ma là Thái Ất Kim Tiên, còn không phải bị Dương Tiễn truy sát mấy ngàn vạn dặm, cuối cùng bị quần tiên phong ấn vào thông đạo ngược chiều.
Hắn hiện tại chẳng qua chỉ là Thái Ất Huyền Tiên, nếu như tên Dương Tiễn kia thật lên trời tới tìm hắn gây phiền phức, dù hắn có được sắc phong làm Ngọc Thanh hộ pháp thiên thần, nhưng Dương Tiễn chính là Đạo gia nhất mạch, mặc dù sẽ không hại đến tính mệnh, nhưng kết quả tuyệt đối sẽ thê thảm tột cùng.
- Đạo hữu, Thuần Dương Kim Tiên Lữ Động Huyền chính là bạn thân chí giao của ta, Động Huyền sơn có một đạo tràng ở Địa Tiên Giới, ngươi lặng lẽ đến hạ giới cầm theo linh phù của ta đi đến đó tránh né một hồi, sau này gió thổi qua hãy quay về Thiên Đình.
Trường Sinh Thiên Tôn lấy ra một đạo linh phù, bay thẳng đến chỗ Diệp Hiên, không ngừng thúc giục hắn mau mau xuống hạ giới.
Sắc mặt Diệp Hiên âm trầm, nhưng lại vững vàng bất động, hắn biết Trường Sinh Tiên Tôn là vì tốt cho hắn, là muốn để cho hắn tránh thoát khỏi tràng đại kiếp này, nhưng Diệp Hiên cũng biết, nếu như hắn cứ như vậy trốn xuống hạ giới, danh tiếng sau này sẽ triệt để mất đi hết.
- Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân?
Diệp Hiên âm trầm lên tiếng, đôi mắt có huyết quang lóe lên, trực tiếp khước từ linh phù của Trường Sinh Thiên Tôn, nói:
- Nếu như hắn thật muốn không phân rõ trắng đen mà tìm ta gây phiền phức, bần đạo tự nhiên cũng sẽ không sợ hắn.
Nhìn Diệp Hiên không sợ, Trường Sinh Thiên Tôn lại vô cùng bối rối, nói:
- Đạo hữu, ngươi thực sự ngu dốt, Dương Tiễn sư đệ là La Thiên Kim Tiên, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào Đại La Kim Tiên cảnh, ngay cả Ngọc Đế đều không đặt ở trong mắt, ở Xiển Giáo nhất mạch càng là cực kỳ bá đạo, ngoại trừ ân sư Ngọc Đỉnh Chân Nhân của hắn ra thì người nào nói hắn cũng đều không nghe.
- Tiểu đệ xin nhận tâm ý của đạo huynh, nhưng dù Dương Tiễn hắn có là đệ nhất chiến thần tam giới, nhưng nếu cảm thấy bần đạo dễ bắt nạt, vậy thì hắn lầm to rồi.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, đôi mắt còn có một tia màu máu lóe lên.
- Người đâu, tiễn Trường Sinh Đạo huynh.
Không đợi Trường Sinh Thiên Tôn tiếp tục khuyên nhủ, Diệp Hiên đã xoay người rời đi, điều này cũng làm cho Trường Sinh Thiên Tôn bất đắc dĩ thở dài, vung ống tay áo chỉ có thể cưỡi mây rời khỏi Loạn Vân cung.
Kỳ thực, Trường Sinh Thiên Tôn đối với Diệp Hiên cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu như không phải hắn xem ở Ngọc Thanh phù chiếu, hắn căn bản cũng sẽ không động tới thì loại chuyện này, phải biết rằng Dương Tiễn là đại đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo, đây chính là mấy người có tương lai sáng lạng nhất, há là Trường Sinh Thiên Tôn hắn có thể so sánh.
...
Địa Tiên Giới, Quán Giang Khẩu, Tu Di động thiên.
Một vị thần tướng trẻ tuổi người mặc ngân sắc tỏa tử giáp, chân đạp vân lý chiến ngoa, đang ngồi trong hư không thổ nạp tu luyện
Người này mặt như quan ngọc, giữa mi tâm có một con mắt nằm dọc, bên cạnh có Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chìm nổi ở hư không, quanh người ngẫu nhiên toát ra kim quang, càng làm cho Tu Di động thiên hơi vặn vẹo.
Người này chính là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân - Dương Tiễn, cũng là đệ nhất chiến thần tam giới.