Sắc mặt Lê Giang Lưu đau thương, trong mắt có một tia hơi nước xuất hiện, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cúi đầu đi theo sau lưng mọi người trở về Cửu Hoa tiên tông.
...
Màn đêm buông xuống, khắp nơi phồn hoa.
Một bóng dáng gầy yếu khống chế Pháp Kiếm xẹt qua hư không, chỉ là thân hình của hắn hơi lộ ra bất ổn, hiển nhiên còn chưa quá thuần thục ngự kiếm thuật.
- Tìm được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Giang Lưu hiện lên sự vui vẻ, ấn kiếm quyết lao xuống, trực tiếp rơi vào bên cạnh một bụi cỏ, sau đó nhanh chóng cõng thi thể trong bụi cỏ, lần nữa ngự kiếm bay về phương xa.
Cửu Hoa tiên tông, tạp dịch sơn, sau núi.
Đây là một mảnh rừng cây nhỏ hoang vu, ánh sáng khắp nơi chiếu rọi, chiếu ra bóng dáng Lê Giang Lưu gầy yếu, thiếu niên này đang thao túng Linh Kiếm đào đất, chỉ chốc lát đã đào ra một hố to ba trượng.
Nếu như để đệ tử Cửu Hoa tiên tông nhìn thấy, nhất định sẽ trách mắng một phen, đường đường đệ tử Cửu Hoa tiên tông, dĩ nhiên dùng Linh Kiếm trong tay đào đất, đây quả thực là bại hoại danh tiếng của Cửu Hoa tiên tông.
- Vị tiền bối này, ngươi và ta gặp nhau là duyên, vãn bối không đành lòng tiền bối vứt xác hoang dã, chỉ có thể đào một cái mồ đơn giản cho ngài, ngài cũng có thể ngủ yên ở dưới cửu tuyền.
Lê Giang Lưu bái thi thể ba cái, miệng nói lẩm bẩm, hiển nhiên hắn không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Tế bái thi thể vô danh trên đất, Lê Giang Lưu muốn mai táng thi thể, nhưng không đợi hắn ra tay, thi thể vô danh trên đất bỗng nhiên khẽ động, bàn tay tái nhợt lặng yên đặt lên chân trần của thiếu niên, một giọng nói cực kỳ yếu ớt truyền đến.
- Nước... Nước...
- A!
Thiếu niên Lê Giang Lưu hoảng sợ thét chói tai, càng dị thường vang vọng trong rừng cây nho nhỏ, nhưng lại lập tức che miệng, cực lực để cho mình trấn định.
- Hắn... Hắn còn chưa có chết?
Thiếu niên Lê Giang Lưu lẩm bẩm tự nói, khuôn mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn cõng lên thi thể vô danh, nhấc lên Pháp Kiếm đi về chỗ ở của mình.
...
Cửu Hoa tiên tông, tạp dịch sơn.
Một nhà đá đơn giản, cây gỗ làm thành giường, ngoại trừ thứ này, không có vật gì khác.
Sắc mặt Diệp Hiên tái nhợt, hô hấp đều cực kỳ yếu ớt, nằm ở trên giường sàn, rơi vào hôn mê.
Nhìn khuôn mặt Diệp Hiên tái nhợt không có chút máu, trong mắt thiếu niên Lê Giang Lưu có chút sợ hãi, nhưng vẫn mở ra nắp túi nước, thận trọng đổ một chút nước suối vào trong miệng Diệp Hiên.
- Khụ khụ.
Một tiếng ho nhẹ vang lên từ trong miệng Diệp Hiên, càng có vết máu kèm theo nước suối theo khóe miệng hắn tràn ra, hắn hết sức mở hai mắt ra, thần hồn càng truyền đến cảm giác đau đớn như ngàn vạn kim đâm, làm cho khuôn mặt Diệp Hiên vặn vẹo.
Đau nhức, thần hồn tê liệt đau đớn, Diệp Hiên cố nén không có gào thét, hắn cực lực chống hai cánh tay muốn đứng dậy.
Ầm.
Cả người vô lực, Diệp Hiên yếu đuối nằm trên giường, số lượng lớn mồ hôi càng làm thân thể hắn ướt nhẹp, hiển nhiên, hắn hiện tại động một cái đều lộ vẻ lao lực.
- Hay cho một Dương Tiễn, hay cho một tiêu thất tiên quang.
Diệp Hiên lạnh lùng lẩm bẩm, tiếng kia ẩn chứa sát cơ, cũng để cho đáy lòng thiếu niên phát lạnh, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm lộ vẻ sợ hãi.
- Ngươi... Ngươi không nên lộn xộn... Ngươi bị thương thật sự quá nặng.
Lê Giang Lưu lấy can đảm đi tới bên người Diệp Hiên, giọng nói hơi lộ ra run rẩy.
Thu hồi tâm tư, Diệp Hiên đè xuống sát cơ bạo ngược trong lòng, hắn nhìn về phía Lê Giang Lưu, biết chính thiếu niên trước mắt cứu mình.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì, nơi đây lại là nơi nào?
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
- Ta gọi Lê Giang Lưu, là ngoại môn đệ tử Cửu Hoa tiên tông, nơi này là tạp dịch sơn của Cửu Hoa tiên tông.
Thiếu niên thành thật trả lời, chỉ là đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên hơi lộ ra hiếu kỳ.
- Cửu Hoa tiên tông?
Diệp Hiên lẩm bẩm, cực lực nhớ lại cảnh tượng mình và Dương Tiễn chiến đấu.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên nhớ tới, hắn thi triển cấm kỵ chi thuật cùng Tru Thiên kích Nhân Khí Hợp Nhất, mới khó khăn lắm ngăn cản tiêu thất tiên quang của Dương Tiễn, mà sau đó mình cũng từ Thiên Đình ngã vào hạ giới.
- Xem ra nơi này là Địa Tiên Giới.
Diệp Hiên tự nói, cũng để cho hắn thở phào, nếu lấy thân hắn bây giờ bị trọng thương còn ở lại Thiên Đình, Ngọc Đế tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Nhìn Diệp Hiên rơi vào trong trầm tư, Lê Giang Lưu há mồm muốn hỏi chút gì, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về, đôi mắt nhìn Diệp Hiên rõ ràng có nghi hoặc.
Lúc này, Diệp Hiên không ngừng dò xét thân thể mình, chân mày gắt gao nhíu chung một chỗ.
Tiên lực trong cơ thể không còn sót lại chút gì, hơi chút vận dụng lực lượng Nguyên Thần cũng làm cho hắn rất đau đớn, hiển nhiên chiến một trận cùng Dương Tiễn để hắn trọng thương rất nặng.
Hiện tại đừng nói điều động một tia tiên lực, dù động thân thể một chút đều cực kỳ trắc trở, hắn muốn mở ra không gian càng muôn vàn khó khăn.
- Tiểu huynh đệ, ta cần một ít đan dược chữa thương, không biết ngươi có thể hay không...?
Diệp Hiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn đòi hỏi một tiểu bối đan dược, đích xác có chút làm cho Diệp Hiên hơi chút xấu hổ, nhưng bây giờ hắn trọng thương, nếu như không mượn linh lực trong thuốc, thương thế chỉ có thể không ngừng xấu đi.
Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, Dương Tiễn có Ngọc Đỉnh Chân Nhân chữa thương cho, mà Diệp Hiên chỉ có thể dựa vào chính mình, đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa.
- Đan dược?
Lê Giang Lưu cắn môi, gương mặt lộ vẻ do dự, thân là ngoại môn đệ tử Cửu Hoa tiên tông, mỗi một năm tông môn đều sẽ phát ba phần linh khí tán.