Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386 - Một Đao Xuyên Tim (2)

Chương 386 - Một đao xuyên tim (2)
Chương 386 - Một đao xuyên tim (2)

Trái tim bị xỏ xuyên, khí tức sinh mệnh của Lê Giang Lưu đang không ngừng tiêu tán, nhưng hắn muốn biết một đáp án trước khí chết, điều này làm cho hắn ôm ngực, gắt gao nhìn Ân Thải Nhi, hi vọng đối phương có thể cho hắn đáp án.

- Giang lưu sư đệ, thật xin lỗi, ta chẳng bao giờ yêu mến ngươi, người ta thích là Vân Phi sư huynh.

Sắc mặt Ân Thải Nhi trắng bệch, nhưng vẫn cho ra đáp án, điều này cũng làm cho Lê Giang Lưu buồn bã cười thảm, trong miệng càng phát ra ra tiếng kêu khóc thê lương.

- Thì ra hết thảy đều là giả, đều là giả.

Một đạo tiên quang bỗng nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể Lê Giang Lưu, cũng để cho hắn liều mạng lao nhanh ra ngoài chạy trốn.

- Thải Nhi, trái tim hắn bị xuyên qua, tuyệt đối sống không được bao lâu, trong cơ thể người này có bảo tồn Tiên Khí, chính là thuốc dẫn luyện chế Bổ Tiên đan, nàng mau mau thông báo sư tôn, nói Lê Giang Lưu vẫn còn ở trong Hạo Huyền sơn, nhất định phải bắt được hắn.

Yến Vân Phi vội vàng lên tiếng, kéo thân thể bị trọng thương trở về Cửu Hoa điện, hiển nhiên vừa rồi ăn một kích của Lê Giang Lưu làm cho hắn bị trọng thương, chỉ có thể đi trước chữa thương.

Ân Thải Nhi trịnh trọng gật đầu, không dám chậm trễ, nhanh chóng đi đến Đan Dược Các thông báo Cửu Hoa Huyền Tiên, bẩm báo chuyện Lê Giang Lưu xuất hiện.

...

Tuyệt Thiên Phong.

Một vòng ánh trăng tàn vắt ngang giữa trời, bầu trời đầy sao làm làm đẹp tinh không, Diệp Hiên ngồi trên đỉnh Tuyệt Thiên Phong, đôi mắt chỉ có đạm mạc vô tình.

Chuyện Lê Giang Lưu trải qua, hắn tự nhiên nhìn hết ở trong mắt, chỉ là hắn cũng không có ngăn cản bi kịch xảy ra, hắn cũng muốn nhìn Lê Giang Lưu sẽ lựa chọn ra sao, có phải là người cực ác trong lòng hắn đang cần hay không.

Ầm.

Tiên quang rơi xuống đất, cả người Lê Giang Lưu tắm máu đi từng bước tới gần Diệp Hiên, tiếng nói bi thương.

- Mời Chân Quân cứu tính mệnh của ta.

- Được.

Diệp Hiên mỉm cười quỷ dị, chưởng chỉ phất qua khoảng không, Thái Ất tiên quang lan tràn, trong nháy mắt bao phủ Lê Giang Lưu trong đó, được Thái Ất tiên quang chữa trị, trái tim bị hư hại của Lê Giang Lưu đang cực nhanh phục hồi như cũ, qua mười hơi, Lê Giang Lưu cuối cùng nhặt về một cái mạng.

- Hôm nay ta cứu tính mệnh của ngươi, cũng coi như trả lại ân tình của ngươi năm đó, từ nay về sau ngươi và ta không còn thiếu nợ lẫn nhau.

Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.

Vốn bị người mình yêu dâm một đao xuyên tim, Lê Giang Lưu cực kỳ bi thương, hiện tại nghe Diệp Hiên nói thế, điều này cũng làm cho hắn buồn bã cười một tiếng, biết duyên phận giữa mình và Diệp Hiên đã hết, hắn quỳ xuống đất khấu đầu cho Diệp Hiên ba cái, đứng dậy lảo đảo nghiêng ngã đi xuống chân núi.

Không đợi Lê Giang Lưu đi mấy bước, giọng nói quỷ dị của Diệp Hiên vang lên.

- Không có sự trợ giúp của ta, ngươi không thể đi thoát khỏi Hạo Huyền sơn rộng lớn triệu dặm, ngươi xem khắp nơi đều đang sáng đèn, đang có rất nhiều người tra tìm tung tích của ngươi, kết quả cuối cùng của ngươi chỉ có thể bị ném vào lò luyện đan, bị luyện chế thành Bổ Tiên đan, để đám người Ân Thải Nhi dùng.

Theo Diệp Hiên vừa dứt lời, thân hình Lê Giang Lưu trì trệ một trận, thân thể hơi run, quanh thân càng xuất hiện sát cơ cực kỳ đáng sợ, hiển nhiên Diệp Hiên nói là sự thực.

- Hận sao? Oán sao? Trong lòng có vô tận không cam hay không?

Giọng nói của Diệp Hiên giống như ác ma nói nhỏ, tràn đầy mê hoặc lòng người.

- Chỉ là một nữ tử đã có thể để cho ngươi thất hồn lạc phách thành bộ dáng này, bọn họ xem ngươi là phế vật, quả thực cũng không có oan uổng ngươi.

Diệp Hiên lạnh nhạt cười nói.

Ầm.

Chợt, Lê Giang Lưu trở về, quỳ rạp trước mặt Diệp Hiên, trên khuôn mặt đã dính đầy nước mắt, bi thương nói:

- Xin ngài thu ta làm đồ đệ.

Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, giống như ác ma nhìn về phía Lê Giang Lưu, đôi mắt lộ ra thâm thúy mà quỷ dị.

- Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi nguyện ý có thể trao đổi đồng giá với ta, ta cũng có thể ban cho ngươi tu vi vô thượng, nhìn ngươi dám giao dịch với ta hay không mà thôi.

Nghe thấy Diệp Hiên nói, Lê Giang Lưu dại ra, hắn không được biết mình có vật gì có thể lấy ra giao dịch cùng Diệp Hiên, điều này cũng làm cho hắn dập đầu nói với Diệp Hiên:

- Trên người Giang Lưu không có vật gì đáng giá, chỉ có một cái mạng cùi, không biết Chân Quân muốn trao đổi với ta cái gì?

Lúc này.

Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, giọng nói tựa như ma quỷ dụ dỗ, nói.

- Ta muốn ngươi giết hết thảy đồng môn sư huynh đệ đã từng trào phúng khi dễ qua ngươi, ngươi càng phải cầm theo đầu Ân Thải Nhi tới gặp ta, nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ ban cho ngươi tu vi vô thượng, mà đây cũng là một cơ hội sau cùng của ngươi, còn lựa chọn ra sao, ngươi tự quyết định.

- Giết... Giết Thải Nhi sư tỷ?

Lê Giang Lưu sợ run, khuôn mặt dại ra, ngay cả giọng nói đều run lên, chứng minh nội tâm của hắn rung chuyển đến trình độ nào.

- Ta chỉ cho ngươi nửa ngày, nếu như nửa ngày sau ngươi không thể cầm theo đầu Ân Thải Nhi tới gặp ta, ta sẽ rời khỏi nơi đây, từ nay về sau ngươi sống hay chết cũng không có quan hệ gì với ta.

- Đi đi.

Sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, đánh ra một đạo tiên quang, trực tiếp đẩy Lê Giang Lưu ra khỏi Tuyệt Thiên Phong.

Cảnh đêm như màn che, ánh trăng cô đơn treo trên cao.

Trong hư không có rất nhiều tu tiên giả đang ngự không mà đi, các trạm kiểm soát trên triệu dặm Hạo Huyền sơn đều có tu tiên giả trông coi, ở trong dãy núi liên miên chập chùng kia đều có đèn đuốc sáng trưng, không biết bao nhiêu đệ tử Cửu Hoa tiên tông đang đi tìm tung tích Lê Giang Lưu.

Bình Luận (0)
Comment