Khi Diệp Hiên bước qua một vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa, Nam Thiên Môn ở nơi xa đập vào trong mắt, hắn cũng không có chút do dự nào, trực tiếp cưỡi mây đi đến Nam Thiên Môn.
Tứ Đại Thiên Vương, kim quang che thân, đang đứng ở trước Nam Thiên Môn, lúc mà Diệp Hiên xuất hiện ở trước mặt bốn người bọn họ, Tứ Đại Thiên Vương lập tức biến sắc, vừa định tức giận lên tiếng, nhưng khi bốn người nhìn thấy rõ ràng dung mạo Diệp Hiên, cũng trực tiếp nuốt trở về lời nói tức giận trong miệng.
- Diệp... Diệp Chân Quân?
Trì Quốc Thiên Vương hoảng sợ lên tiếng, Tứ Đại Thiên Vương vội vàng khom người cúi đầu trước Diệp Hiên, thả mình cực thấp, sắc mặt mỗi người đều có chút thấp thỏm lo âu, không ngờ Diệp Hiên lại còn chưa chết, lúc này lại còn trở về Thiên Đình.
Không trách Tứ Đại Thiên Vương hèn mọn như thế, trận chiến năm đó giữa Diệp Hiên cùng Dương Tiễn kia, Tứ Đại Thiên Vương lại tự mình mắt thấy hung uy của Diệp Hiên, ký ức đến bây giờ đều vẫn còn mới mẻ, làm sao không khiến cho bốn người cảm thấy kính nể Diệp Hiên cho được?
Chỉ là bốn người không ngờ, Dương Tiễn còn không biết sống chết ra sao, vậy mà vị Diệp Chân Quân này đã trở lại Thiên Đình, lẽ nào hắn không biết chư vị sư huynh đệ Dương Tiễn đang tìm hắn ở khắp nơi sao?
- Chân Quân trở về Thiên Đình, quả thật là việc đáng để chúc mừng, ty chức sẽ đi thông truyền Ngọc Đế.
Trì Quốc Thiên Vương cười lấy lòng lên tiếng.
- Không cần, ta thì sẽ đi đến Lăng Tiêu điện gặp Ngọc Đế một lần, những năm gần đây hắn bốn chỗ tìm ta cũng trắng đêm không ngủ rồi nhỉ?
Diệp Hiên mỉm cười quỷ dị, nhấc lên hắc vân dưới chân xuyên qua Nam Thiên Môn, biến mất ở trong mắt Tứ Đại Thiên Vương.
...
Ba mươi ba trọng thiên.
Diệp Hiên cưỡi mây mà qua, không biết bao nhiêu tiên nhân đều phải náo động, còn có Tiên Quan truyền tin đến Ngọc Đế, cũng để cho quần tiên trong Thiên Đình biết Diệp Hiên không chỉ không có chết, lúc này còn đang đi đến Lăng Tiêu điện.
Mộ cổ thần chung, điềm lành rực rỡ.
Liên tục mười tám tiếng chuông tiên quanh quẩn ở bốn chỗ Thiên Đình, phàm là tiên nhân đứng hàng Tiên ban đều chạy đến Lăng Tiêu điện.
Trong Lăng Tiêu điện.
Ngọc Đế đang ngồi trên đế tọa, quần tiên đứng ở hai bên trái phải, chỉ là bầu không khí trong điện lại quỷ dị không tiếng động.
Ông!
Một đạo tiên quang đáng sợ vỡ vụn hư không, truyền đến tiếng nổ vang ù ù, Diệp Hiên chợt xuất hiện ở trong Lăng Tiêu điện, cả người không có một gợn sóng, càng không có tư thế chào hỏi gì Ngọc Đế.
Nếu như đổi lại ngày trước, chỉ là phen cử động này của Diệp Hiên nhất định sẽ phải bị Tiên Quan quát lớn.
Thế nhưng hôm nay thì không giống như xưa, quần tiên lặng im không tiếng động, sắc mặt Tiên Quan tái nhợt, nào dám có người quát lớn Diệp Hiên?
Diệp Hiên bình tĩnh nhìn quần tiên ở xung quanh, khi hắn nhìn thấy Trường Sinh Tiên Tôn đang ngẩn mặt ra, hắn lại hơi gật đầu rồi nhìn đi hướng khác, quanh thân cũng toát ra khí tức từ chối người từ nghìn dặm.
Tuy Diệp Hiên chiến cùng Dương Tiễn một trận, đặt cho hắn uy danh cùng chiến lực vô thượng, nhưng hắn lại yên diệt nhục thân Dương Tiễn, chuyện này cũng đã đắc tội đến Xiển Giáo nhất mạch.
Tuy Nguyên Thủy Thiên Tôn từng ban xuống Ngọc Thanh phù chiếu cho Diệp Hiên, thế nhưng Dương Tiễn lại là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo, hai người đã như nước với lửa không chết không thôi, chuyện này tự nhiên cũng làm cho Trường Sinh Tiên Tôn phải lựa chọn đứng ở phía Dương Tiễn, chỉ có thể đoạn giao tình cùng Diệp Hiên.
Không chỉ Trường Sinh Tiên Tôn, tiên nhân còn lại của Xiển Giáo nhất mạch đều như vậy, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên có kính nể cũng có bất đắc dĩ, còn có một loại tiếc hận.
Diệp Hiên là người thông minh, chỉ là liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong đầu quần tiên, hắn cũng chỉ mỉm cười mà không thèm để ý.
Dù sao lần này hắn trở lại Thiên Đình chỉ là muốn đi gặp Ngọc Đế đòi hỏi một ít gì đó, sau đó lại sẽ đi xuống Địa Tiên Giới, tiến hành tu luyện.
Còn những tiên nhân Xiển Giáo này, chỉ cần bọn họ an phận thủ thường không đến trêu chọc hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không đi tìm những tiên nhân này gây phiền phức.
- Diệp khanh gia, ngươi cùng Dương Tiễn đều là trọng thần của Thiên Đình ta, lại không nghĩ rằng chỉ một trận luận bàn đơn giản, vậy mà lại tạo cho Thiên Đình một phen rung chuyển, bây giờ ngươi có thể bình yên trở về Thiên Đình, lòng trẫm rất an ủi.
Ngọc Đế uy nghiêm lên tiếng nói.
Nghe thấy những lời của Ngọc Đế, Diệp Hiên chỉ lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó lại nói ngay vào điểm chính:
- Bần đạo trọng thương chưa lành, lần này trở lại Thiên Đình là muốn xin Ngọc Đế ban thưởng linh dược giúp ta chữa thương, như thế cũng có thể làm việc cho Thiên Đình thật tốt.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, đôi mắt Ngọc Đế đông lại một cái, sau đó lại mỉm cười nói:
- Khanh gia nói thật phải, người đâu mang Pháp Hoa đan tới, ban cho Diệp....
- Khoan đã.
Chợt, không chờ Ngọc Đế nói xong, Diệp Hiên rất vô lý cắt ngang, điều này cũng làm cho quần tiên hơi biến sắc, Ngọc Đế cũng híp mắt lại, biết lần này Diệp Hiên dám xuất hiện ở trước mặt hắn quả nhiên không có đơn giản như vậy.
- Pháp Hoa đan mặc dù là tiên đan thượng hạng, nhưng thương thế của bần đạo quá nặng, Pháp Hoa đan cũng không giúp được thân bị trọng thương này của bần đạo.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Ồ?
Ngọc Đế lạnh lùng nói:
- Vậy khanh gia cần loại đan dược nào?
- Một quả Bàn Đào chín ngàn năm, một viên cửu chuyển Đại La Kim Đan, chỉ có hai thánh vật này mới có thể giúp cho bần đạo trị thương được.
Diệp Hiên dùng công phu sư tử ngoạm.
- Hí!