Không có lá mặt lá trái, không có già mồm làm ra vẻ, nếu Ngọc Đế đã ngõ lời, trong Đấu Ngưu cung này cũng không có bên thứ ba, Diệp Hiên tự nhiên có thể nói ra chuyện trước đó không thể nói.
Ông!
Ngọc Đế phất tay, Đại La Tiên Quang nhộn nhạo ra, một chiếc bàn bạch ngọc xuất hiện trong hư không.
Trên bàn bạch ngọc có một bầu rượu bạch ngọc, hai chén ngọc, dưới bầu rượu có thiên hỏa đang thiêu đốt, mùi rượu xông vào trong mũi.
- Rượu này là Quỳnh Thiên Ngọc Lộ, chính là Tiên Phẩm hiếm có, mời ngồi.
Hai bồ đoàn xuất hiện trong hư không, Ngọc Đế khoanh chân mà ngồi, sau đó mỉm cười nhìn về phía Diệp Hiên.
Ngọc Đế thả tư thế rất thấp, nhưng lại làm cho Diệp Hiên nhíu mày, không biết Ngọc Đế lại đang giở trò quỷ gì.
Đối mặt với lời mời của Ngọc Đế, Diệp Hiên đương nhiên sẽ không lùi bước, hắn ngồi đối diện Ngọc Đế, cũng để cho bầu không khí trong Đấu Ngưu cung trở nên trầm tĩnh lại.
Xoạt!
Ngọc Đế nhấc bầu rượu lên, rót đầy rượu cho hai người, sau đó lại đưa tay nhấc lên chén ngọc, một hơi uống cạn Tiên Tửu, miệng thở ra một dải trọc khí.
Diệp Hiên bình tĩnh cười một tiếng, cũng không sợ Ngọc Đế hạ độc trong rượu, hắn giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, khi hai người mắt đối mắt nhìn nhau, đồng thời cười to một tiếng.
- Ha ha!
Tiếng cười duy trì liên tục hơn mười hơi, cho đến khi hai người dừng lại, Ngọc Đế nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Ngươi đang cười cái gì?
- Ngươi đang cười cái gì, thì ta đang cười cái đó.
Ánh mắt Diệp Hiên kỳ dị.
Nghe Diệp Hiên trả lời, Ngọc Đế chậm rãi gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia tang thương, giống như rơi vào trong trí nhớ lâu đời, rù rì nói:
- Diệp Hiên, ngươi cũng đã biết, kỳ thực ngươi rất giống ta lúc còn trẻ, có dã tâm, có hoài bão, đồng thời cũng không muốn khuất phục ở dưới người nào, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Xoạt!
Diệp Hiên rót đầy chén rượu cho hai người, lại lần nữa uống cạn, bình tĩnh nói:
- Ngươi sai, ta không hề giống ngươi, bởi vì ta sẽ không ẩn nhẫn giống như ngươi, cũng sẽ không tiêu hao ý chí chiến đấu của mình đến hầu như không còn.
Ngọc Đế uống cạn chén rượu thứ hai, vẻ tự giễu xẹt qua đáy mắt, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lộ vẻ cực kỳ quái dị, nói:
- Diệp Hiên, ngươi cũng biết thân phận thật sự của ta?
- Ngọc Hoàng Hạo Thiên Đại Đế, chủ nhân Tam Giới, bình khởi bình tọa cùng Tam Thanh Thánh Nhân.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Ngọc Đế gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Ngươi nói đúng cũng không đúng.
Không đợi Diệp Hiên đặt câu hỏi, Ngọc Đế đau khổ cười một tiếng, nói:
- Bàn Cổ khai thiên, Hồng Quân truyền đạo, ta cùng Vương Mẫu vốn là đạo đồng bên cạnh Hồng Quân Đạo Tổ trong Tử Tiêu cung, đại chiến Vu Yêu năm đó, Thiên Đình Thượng Cổ tan biến, hai người chúng ta phụng mệnh Hồng Quân Đạo Tổ đúc lại Thiên Đình.
Theo những lời Ngọc Đế vừa nói ra, mặt Diệp Hiên không đổi sắc, hắn sớm đã nghe nói qua truyền thuyết này, chỉ là vẫn không có chứng thực, lần này Ngọc Đế nói ra xuất thân của hắn, điều này cũng làm cho Diệp Hiên biết truyền thuyết là thật, quả nhiên Ngọc Đế đã từng là đạo đồng bên cạnh Đạo tổ.
Ngọc Đế đau khổ cười nói:
- Nhưng đạo đồng chính là đạo đồng, ta với Vương Mẫu cũng không phải đệ tử thân truyền của đạo tổ, tuy có thể gọi Tam Thanh là sư huynh, nhưng ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ là một con kiến hôi.
Nhìn Ngọc Đế không còn uy nghiêm của một chủ nhân Tam Giới, khắp khuôn mặt đều là đau khổ, Diệp Hiên tự nhiên cười nói:
- Ngươi sợ Tam Thanh, càng sợ mất đi Đế vị, cho nên mấy trăm ngàn năm qua một mực ẩn nhẫn, cũng làm cho ngươi trở thành trò cười của tam giới.
- Ah!
Ngọc Đế lần nữa uống cạn rượu trong chén, sắc mặt cũng ửng hồng, hắn tựa như thật uống say, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên xuất hiện một tia châm biếm.
- Không sai, trẫm sợ Tam Thanh, càng sợ mất đi Đế vị này, nhưng Diệp Hiên ngươi phải hiểu rõ, ở dưới Thánh Nhân đều là giun dế, dù Đại La Kim Tiên cũng không ngoại lệ. Diệp Hiên, ngươi bây giờ nhìn như phong mang, nhưng ngươi đắc tội Xiển Giáo, lại giết chết Trường Mi La Hán, hai đạo thống này đã thủy hỏa bất dung với ngươi, mà ngươi bây giờ tuy giao hảo cùng Triệt Giáo nhất mạch, nhưng Triệt Giáo sớm đã điêu linh, mặc dù Triệt Giáo có một vị Thông Thiên Giáo Chủ, nhưng Đạo tổ từng lập ra pháp chỉ Thánh Nhân không thể xuất thế, người duy nhất trên thế gian này có thể giúp ngươi cũng chỉ có trẫm.
Ngọc Đế liên tục nói, hy vọng Diệp Hiên có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của hắn.
Lúc này.
Diệp Hiên trông rất bình tĩnh, giữa lúc đôi mắt khép mở hiện lên một đạo linh quang, hắn đã hiểu rõ, hôm nay Ngọc Đế nói lời thật lòng cùng hắn, chính là muốn mượn hơi hắn.
- Ngươi muốn ta thần phục ngươi?
Diệp Hiên nói.
- Nếu như ngươi cho là như thế, cũng không có gì không thể, bởi vì... Trong tam giới này, chỉ có trẫm mới có thể giúp ngươi.
Ngọc Đế trịnh trọng lên tiếng.
- Ah!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, lạnh nhạt cười nói:
- Nếu như ta không đồng ý thì sao?
Nhìn Diệp Hiên lạnh lùng, nụ cười trên mặt Ngọc Đế đã không còn nữa, sắc mặt cũng dần dần âm trầm xuống.
- Diệp Hiên, ngươi chớ ép trẫm giết ngươi.
Đại La Tiên Quang nhộn nhạo, Đấu Ngưu cung hơi vặn vẹo, hiển nhiên, Ngọc Đế thật động sát cơ, cũng không phải chỉ là nói một chút mà thôi.
Áp lực giống như núi lớn đề lên người Diệp Hiên, chỉ là mặt Diệp Hiên không đổi sắc, hắn thong thả uống cạn chén rượu, đôi mắt nhìn về phía Ngọc Đế xuất hiện một vẻ lạnh lùng.
Ầm!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên tung một cước đạp lăn bàn bạch ngọc, La Thiên Tiên Quang cuồng bạo nở rộ.