Một ngày này, Vị Ương Cung bị quần tiên Thiên Đình chú ý tới, bởi vì Diệp Hiên chính là Đông Cực Đế Quân, trong tay có hơn mười vị Yêu Vương, sớm đã hình thành một thế lực không thể khinh thường ở Thiên Đình.
Vị Ương Cung có bất kỳ dị động nào, tự nhiên cũng làm cho quần tiên dồn dập ghé mắt.
Một ngày trôi qua, chư vị Yêu Vương cũng rời khỏi Vị Ương Cung, mà trong Vị Ương Cung cũng truyền ra một tin đồn, đó chính là Đông Cực Đế Quân muốn bế quan trăm năm, trong trăm năm này, bất kỳ người nào bái phỏng cũng sẽ không tiếp kiến.
Khi tin tức kia truyền tới trong tai Ngọc Đế cùng quần tiên, không làm cho bọn họ cảm thấy có bất kỳ chuyện gì kỳ quái, dù sao tiên nhân bế quan là rất bình thường, trăm năm đối với tiên nhân đã sống trong vô tận năm tháng mà nói, cũng chỉ là trong một cái chớp mắt.
Nhưng không có ai biết, Vị Ương Cung hiện tại không còn bóng dáng Diệp Hiên, bởi vì Diệp Hiên đã lặng yên đi xuống hạ giới, chuẩn bị trở về nhân gian giới.
Nguyên thần hư không, xen vào hư huyễn cùng hiện thực, Diệp Hiên không chút e sợ bước chậm một vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa.
Bước qua một vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa, chính là Địa Tiên Giới với diện tích vô ngần.
Vạn dặm tinh không, mây trời treo cao.
Diệp Hiên bước ra một bước, thi triển ra bí pháp Cân Đẩu Vân, trong nháy mắt đã đi được mười vạn tám ngàn dặm, tốc độ cực nhanh để cho Diệp Hiên hết sức hài lòng.
Bế quan tu luyện trong hai trăm năm, tu vi Diệp Hiên cũng không tăng lên rõ ràng, cái này để cho hắn biết, dù bế quan khổ tu cũng không có quá nhiều tác dụng cho tu vi của hắn.
Thế nhưng bế quan hai trăm năm tu luyện, Diệp Hiên cũng không phải sống uổng.
Thiên Cương Tam Thập Lục Biến, Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, Cân Đẩu Vân, ba đại thần thông đều được Diệp Hiên tu thành.
Tuy Diệp Hiên có Bất Tử Tiên Kinh, không thiếu khuyết tiên pháp bí thuật, nhưng kỹ năng lại không nhiều, hơn nữa Diệp Hiên cũng muốn thử kết hợp Thiên Cương Tam Thập Lục Biến cùng Địa Sát Thất Thập Nhị Biến với nhau xem có đề thăng nào hay không.
Thiên Cương Tam Thập Lục Biến đến từ bảo khố Thiên Đình, mà Địa Sát Thất Thập Nhị Biến lại chính là tu vi đạo quả mà Diệp Hiên thôn phệ được từ Bạch Hồng, hắn tự nhiên cũng nhận được môn thần thông mà đối phương tu luyện.
Trong bầu trời.
Diệp Hiên thi triển một trăm lẻ tám biến, huyễn hóa ra các loại thần vật, mơ hồ tương hợp cùng đại đạo thiên địa, tốc độ tiên lực vận chuyển trong cơ thể trôi qua nhanh một đoạn, điều này cũng làm cho Diệp Hiên mười phần mừng rỡ.
Vừa thu lại pháp quyết, Diệp Hiên cũng không dây dưa, hắn lập tức bay thẳng đến thông đạo ngược chiều.
Thông đạo ngược chiều, nối liền Địa Tiên Giới cùng nhân gian giới.
Trong trôi qua xa xôi ấy, nhân gian giới được gọi là vùng đất lưu đày, phàm là tiên nhân có tội lớn đều bị ném vào thông đạo ngược chiều, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt ở trong đó.
Nhưng từ trận chiến Nguyên Ma thượng cổ, thông đạo ngược chiều bị quần tiên phong ấn, đã thành vùng đất lưu đày sớm đã bị quên lãng.
Sau khi Diệp Hiên bước vào Địa Tiên Giới, vì để ẩn giấu thân phận của mình, hắn cũng thi triển pháp quyết che giấu đi lối đến cánh cổng thông đạo ngược chiều, chính vì không muốn để thân phận của mình bại lộ.
Đông Thắng Thần Châu, dãy núi vô danh.
Diệp Hiên đi theo trí nhớ trong đầu xuất hiện ở đây, hai tay hắn bóp ra Tiên Quyết, tiên quang dị động, cánh cổng thông đạo cũng xuất hiện ở trước mặt...
Một lỗ đen ông ông lưu chuyển ở trong hư không, Diệp Hiên không hề do dự, trực tiếp bước vào thông đạo ngược chiều, cả người cũng biến mất ở trong Địa Tiên giới.
Tứ phương hư vô, linh khí tràn ngập.
Lúc Diệp Hiên dọc theo thông đạo ngược chiều đi về nhân gian giới, vẻ phiêu hốt xẹt qua đáy mắt Diệp Hiên, ký ức năm xưa cũng theo nhau mà đến.
Năm trăm năm trước.
Hắn cùng với Nguyên Linh liều mạng chiến đấu với nhau, thời điểm đó thông đạo ngược chiều không có chút linh khí, nhưng năm trăm năm trôi qua, giữa thông đạo ngược chiều không chỉ có tràn đầy linh khí nồng nặc, mà ngay cả hắn đều đã tấn thăng đến La Thiên Huyền Tiên.
Thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên.
Diệp Hiên không biết năm trăm năm trôi qua, nhân gian giới đến cùng đã biến thành cái dạng gì.
Mẹ, tiểu muội còn ở nhân gian hay không?
Minh Phủ có vẫn muôn đời trường tồn hay không?
Những thuộc hạ trung thành kia của hắn, năm trăm năm sau tu vi đã đi đến một bước nào rồi?
Huyết hồn dị thú đã từng tàn sát bừa bãi nhân gian có diệt tuyệt hay không, hay hoặc là nhân loại sớm đã diệt vong?
Diệp Hiên có hàng vạn hàng nghìn tâm tư, rơi vào trong hồi ức lâu đời, ánh sáng chợt lóe, một cánh cửa xuất hiện trong mắt Diệp Hiên.
Thu hồi tâm tư, tâm tính đạm mạc thản nhiên, không quản được nhân gian giới đã biến thành dáng dấp gì, đây cũng là cố thổ sinh dưỡng hắn, cũng bởi vì Thị Huyết Ma Kiếm nổ tung để cho hắn trở về nhân gian kiểm tra.
Có thể nói, khi một người xa nhà đã lâu, nỗi nhớ cố hương sẽ rất da diết, Diệp Hiên cũng rất muốn trở về xem thử.
Ông!
Diệp Hiên bước ra khỏi thông đạo ngược chiều, bầu trời nhân gian giới đã xuất hiện ở trong mắt hắn.
Quần sơn bao la, nguy nga đứng vững.
Dãy núi liên miên chập chùng giống như một con rồng lớn nằm giữa trời đất, còn có thương tùng vô tận ở khắp nơi trên mặt đây, gốc cây to lớn cùng chạc cây rậm rạp đang chập chờn trong gió mát.
- Linh khí sống lại?
Cả người Diệp Hiên mặc đồ đen, mái tóc đen phất phơ sau đầu, một cơn gió mát thổi qua làm cho tóc của hắn phiêu đãng trong gió.
Diệp Hiên chắp hai tay ở sau lưng, đứng ngạo nghễ giữa đất trời, hắn nhìn nhân gian giới xa xa, hoàn toàn có thể cảm nhận được linh khí nhộn nhạo trong thiên địa, hắn hơi gật đầu, cũng không quá kinh ngạc đối với chuyện này.