Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 461 - Chương 461 - Đầu Mối Lộ Ra

Chương 461 - Đầu mối lộ ra
Chương 461 - Đầu mối lộ ra

Trước mộ.

Một quý phụ trung niên quỵ ngồi trên đất, đang lẩm bẩm nói gì đó.

Tuy Diệp Hiên cũng không nhìn thấy mặt cô gái này, thế nhưng chỉ bằng huyết mạch cảm ứng, Diệp Hiên cũng có thể xác định, đây chính là Diệp Linh Nhi năm trăm năm sau.

Nhìn bóng lưng em gái, đôi mắt Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, ở sâu trong trí nhớ của hắn, em gái còn là thiếu nữ, nhưng năm trăm năm trôi qua, thiếu nữ năm xưa cũng đã trường thành.

- Mẹ, thù của nhị ca và chị dâu, Linh nhi chẳng bao giờ dám quên, không quản được đối phương là người nào, con nhất định sẽ giết hắn.

Diệp Linh Nhi lẩm bẩm, quanh thân nở rộ khí tức đau buồn.

- Mộ của mẹ sao?

Diệp Hiên quên em gái tồn tại, khi hắn nhìn thấy trên bia mộ có khắc tên của Diệp mẫu, cảm giác buồn bã xẹt qua đáy mắt.

Đúng vậy, năm trăm năm trôi qua, năm xưa mẹ chỉ là một phàm nhân, mặc dù thiên địa linh khí sống lại, nhưng tuổi thọ của phàm nhân chung quy hữu hạn, như thế nào có thể còn ở nhân gian?

Diệp Hiên bước chậm đi tới trước mộ, yên lặng quỳ xuống, chẳng qua khi hắn xuất hiện ở bên cạnh Diệp Linh Nhi, cũng để cho nàng biến sắc.

- Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?

Diệp Linh Nhi lên tiếng.

Phải biết rằng chỗ này chính là cấm địa của Thác Bạt gia, ngoại trừ bản thân nàng cùng chồng là Thác Bạt Vân Thiên, bất kỳ ai khác đều không cho phép đi vào.

Hơn nữa bốn phía đều có bố trí cấm chế cực kỳ lợi hại, nhưng bây giờ lại có người tự tiện xông vào, chuyện này quả thật làm cho Diệp Linh Nhi không cách nào tưởng tượng, càng tức giận tột cùng, không quản được đối phương là người nào, nhất định phải trách phạt hắn.

- Mẹ, con trai trở về.

Đối mặt Diệp Linh Nhi trách mắng, Diệp Hiên cũng không đáp lại, khấu đầu ba cái trước mộ phần Diệp mẫu, khi lời hắn nói truyền vào trong tai Diệp Linh Nhi, khuôn mặt Diệp Linh Nhi dại ra, tỉ mỉ nhìn lại Diệp Hiên.

Năm trăm năm có thể khiến người ta quên rất nhiều chuyện, chẳng qua khi gương mặt Diệp Hiên chiếu vào trong mắt Diệp Linh Nhi, Diệp Linh Nhi càng cứng người không tiếng động, thân thể mềm mại thì lại nhẹ nhàng run rẩy.

- Ta... Ta là đang nằm mơ sao?

Hơi nước bắt đầu xuất hiện trong mắt Diệp Linh Nhi, viền mắt mơ hồ nước mắt, nhưng cô vội vàng lau, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Hiên, không dám có chút chớp mắt.

Giống như đang sợ, sợ chỉ cần mình nháy mắt mấy cái, người trước mắt sẽ tiêu tán không thấy.

- Ca!

Năm trăm năm trôi qua, trong miệng Diệp Linh Nhi thốt ra một chữ đơn giản, lại giống như dùng hết tất cả khí lực của cô, bỗng nhiên nhào vào trong lòng Diệp Hiên, nước mắt không tiếng động tràn mi trào ra.

Diệp Hiên bình tĩnh ôm em gái, trong mắt cũng hiện ra một tia ấm áp, bởi vì người trong ngực hắn là thân nhân duy nhất của hắn ở trên thế gian.

Vì thông thiên tiên đạo, vì bá tuyệt cửu thiên, hắn buông tha thân tình phàm trần, sau năm trăm năm gặp lại người thân, để cho lòng hắn sinh cảm xúc cực lớn.

- Nha đầu ngốc, đừng khóc.

Diệp Hiên nhẹ giọng an ủi.

- Ca, anh năm trăm năm qua đi đâu, anh biết em rất nhớ anh.

Đôi mắt Diệp Linh Nhi đỏ hồng, không cầm được nước mắt chảy ra, càng không ngừng đánh lồng ngực Diệp Hiên, dường như muốn phát tiết ra hậm hực trong năm trăm năm qua.

Diệp Linh Nhi không phải là thiếu nữ như trước, năm trăm năm sớm đã hóa thành quý phụ chín mùi, mà thời gian năm trăm năm lại không có lưu lại một chút vết tích ở trên người Diệp Hiên, hắn vẫn là thanh niên tuổi trẻ tuấn tú năm đó.

- Mẹ chết như thế nào?

Diệp Hiên không ngừng an ủi em gái, cho đến khi tâm tình em gái ổn định lại, mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Nghe thấy Diệp Hiên hỏi, Diệp Linh Nhi vội vàng lau nước mắt, nói:

- Năm đó Diệp gia bị thế lực thần bí tiêu diệt....

Theo Diệp Linh Nhi kể chuyện, Diệp Hiên cũng dần dần biết được một ít chân tướng năm đó.

Năm đó Diệp gia bị diệt, chồng Diệp Linh Nhi, Thác Bạt Vân Thiên dẫn dắt tộc nhân đi vào nghĩ cách cứu viện, chỉ là không địch lại thế lực thần bí, nhưng vẫn cứu Diệp mẫu trở về Thác Bạt gia.

Bởi vì Diệp Bình tử vong, Diệp mẫu cực kỳ bi thương, mười năm sau cuối cùng hậm hực mất đi, mà mấy trăm năm qua, Diệp Linh Nhi cũng đang điều tra là ai diệt cả nhà Diệp gia.

Rốt cục, Diệp Linh Nhi tra được một ít manh mối, những đường dây này nhắm thẳng vào liên minh tu tiên, Diệp Linh Nhi hầu như có thể khẳng định, diệt cả nhà Diệp gia chính là liên minh tu tiên.

Diệp Linh Nhi có lòng báo thù, nhưng bất đắc dĩ mình quá mức nhỏ yếu, năm trăm năm trôi qua, cũng chỉ tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể là đối thủ của liên minh tu tiên?

Tuy chồng Diệp Linh Nhi chính là tu tiên giả Hợp Thể kỳ, Thác Bạt gia cũng là gia tộc tu tiên, nhưng ở trong mắt liên minh tu tiên, Thác Bạt gia chỉ là một con giun dế, căn bản không có đặt trong mắt.

Theo Diệp Linh Nhi chậm rãi kể chuyện, Diệp Hiên lẳng lặng nghe, cả người yên lặng không tiếng động, chỉ có một tia quỷ dị lặng yên xẹt qua đáy mắt của hắn.

Diệp Hiên có một nghi vấn, một cái nghi vấn rất lớn.

Minh Phủ tan biến, mặc dù nội bộ có chia rẻ, nhưng bộ phận chính vẫn tạo thành liên minh tu tiên.

Người chưởng khống liên minh tu tiên đã diệt Diệp gia, vì sao hết lần này đến lần khác không có giết Diệp mẫu, ngược lại để cho Thác Bạt gia thuận lợi cứu Diệp mẫu trở về.

Vấn đề mấu chốt nhất là, liên minh tu tiên truy sát huyết mạch Diệp gia, nhưng bọn họ biết rất rõ ràng Diệp mẫu cùng Diệp Linh Nhi đang ở trong Thác Bạt gia, vì sao mấy trăm năm qua không có tìm tới cửa?

Khi tất cả nghi vấn xâu vào một chỗ, một chút linh quang xẹt qua ở trong đầu Diệp Hiên, cũng để cho trong lòng hắn hiện ra một phỏng đoán, chỉ là suy đoán này có chính xác hay không, cần hắn nghiệm chứng từng bước.

Bình Luận (0)
Comment