Thanh Long Thiên Vũ mấy trăm năm chưa gặp Diệp Hiên, lúc này tái kiến Diệp Hiên càng kích động dị thường, mà đôi mắt tộc nhân của bọn họ nhìn về phía Diệp Hiên lại mang theo kính nể cực lớn, bởi vì hình ảnh kinh khủng vừa rồi thật làm cho bọn họ vãi cả linh hồn, rốt cuộc biết vì sao gia chủ dù cho đối địch cùng liên minh tu tiên, cũng muốn đến đây vì Diệp Hiên trợ trận.
Diệp Hiên đơn giản trò chuyện mấy câu cùng hai người, cũng để cho bọn họ mang theo tộc nhân rời khỏi, bởi vì chuyện kế tiếp tình, hắn thật không muốn để cho đám người Hoàng bàn tử biết được, bởi vì... Đây dù sao cũng là chuyện riêng của nhà hắn.
Đám người Hoàng bàn tử mang theo Vũ Tuyệt Tiên mấy người rời khỏi, giữa hư không chỉ còn Diệp Hiên cùng tiên chủ hai người, chỉ là tiên chủ từ đầu đến cuối đều rơi vào trong điên cuồng, chậm chạp cũng không có hồi thần.
- Ta nên gọi ngươi là tiên chủ, hay nên ngươi một tiếng em rễ đây?
Diệp Hiên vác hai tay ra sau đầu, âm thanh hơi lộ ra bình tĩnh.
- Ha ha ha ha ha ha!
Bỗng nhiên, tiên chủ buồn bã cười to, hắn quay lại từ trong suy nghĩ điên cuồng, từ từ lấy xuống mặt nạ vàng kim, một dung nhan anh tuấn cũng xuất hiện trong mắt Diệp Hiên, chính là chồng Diệp Linh Nhi - Thác Bạt Lưu Vân.
- Diệp Hiên, thì ra ngươi sớm đoán được là ta?
Thác Bạt Lưu Vân cười khổ nói.
Nhìn Thác Bạt Lưu Vân, Diệp Hiên bình tĩnh nói:
- Lúc đầu ta không biết ngươi chính là chủ nhân của liên minh tu tiên, nhưng ngươi lộ ra quá nhiều kẽ hở, ta đã biết.
- Sơ hở gì?
Thác Bạt Lưu Vân đã đi tới tuyệt lộ, hắn cũng không để ý sinh tử, lên tiếng hỏi Diệp Hiên.
- Một, năm đó liên minh tu tiên diệt Diệp gia, hết lần này tới lần khác buông tha cho mẹ và Linh nhi, đây vốn là một điểm đáng ngờ lớn nhất.
- Hai, khi ta đi thăm Linh nhi, tuy ngươi cực lực giấu giếm hơi thở của mình, nhưng ta liếc mắt đã nhìn ra ngươi thành tiên
- Ba, người quen thuộc ta đều biết, Diệp Linh Nhi và mẹ của ta đều là người thân nhất của ta ở trong phàm trần,.. Vì sao liên minh tu tiên không có tìm Thác Bạt gia?
- Khi này ba điểm xâu vào một chỗ, không khó đoán ra ngươi chính là chưởng khống giả của liên minh tu tiên, chẳng qua ta có một điểm đến bây giờ cũng không hiểu rõ, vì sao ngươi phải làm như thế, chuyện này lại có tốt chỗ gì cho ngươi?
Nghe Diệp Hiên nói, Thác Bạt Lưu Vân một mực cười, chỉ là nụ cười của hắn buồn bã mà bi thương, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên chỉ còn có đố kị và nộ oán.
- Diệp Hiên, không thể không nói ngươi rất thông minh, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi nguyên nhân vì sao ta làm vậy.
Thác Bạt Lưu Vân trầm thấp lên tiếng.
Nghe lời Thác Bạt Lưu Vân nói, Diệp Hiên vẫn không có chút tức giận, chỉ bình tĩnh nói:
- Ta cũng không muốn biết nguyên nhân vì sao, bởi vì không được quản ngươi có mục đích gì, với ta mà nói đều không đáng nhắc tới, kết quả sau cùng của ngươi cũng chỉ có thể là tử vong.
- Ngươi muốn giết ta?
Thác Bạt Lưu Vân cười lạnh.
- Có gì không thể?
Thờ ơ lạnh nhạt, không có một tia gợn sóng, đây chính là câu trả lời của Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, nếu như ngươi giết ta, Linh nhi sẽ mất đi phu quân, cháu của ngươi sẽ mất đi phụ thân, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn Linh nhi thủ tiết, hậm hực mà chết đi sao?
Thác Bạt Vân Thiên lạnh lùng nói.
Đối mặt với lời chất vấn của Thác Bạt Vân Thiên, Diệp Hiên chỉ yên lặng không đáp, kỳ thực không cần Thác Bạt Vân Thiên nói, trước khi tới đây hắn cũng đã nghĩ tới kết quả này.
Nhìn Diệp Hiên không nói gì, trên mặt Thác Bạt Vân Thiên đầy vẻ đắc ý, giống như mạng sống đã được cam đoan.
- Ta sẽ chế tạo một chuyện ngoài ý muốn, bồi dưỡng một tuyệt thế hung ma, đi tàn giết người vô tội, lại biến ngươi thành một đại anh hùng, vì bảo vệ nhân loại mà chiến đấu cùng hung ma, kết cục của chuyện xưa chính là ngươi và hung ma đồng quy vu tận. Nhi tử của ngươi sẽ sùng bái ngươi, Linh nhi mặc dù sẽ đau lòng, thế nhưng nàng sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì có một trượng phu anh hùng như vậy, đây mới là kết cục tốt nhất.
Diệp Hiên giống như đang kể ra một câu chuyện rất tùy ý, nhưng Thác Bạt Vân Thiên nghe xong, sắc mặt hắn đại biến, hai tay đều hơi nắm chặt.
- Diệp Hiên, ta vẫn luôn nghe nói ngươi là một người lợi hại mà vô tình, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Thác Bạt Vân Thiên thê lương gầm nhẹ.
- Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu (*), người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, lẽ nào ngươi không hiểu rõ đạo lý này?
(*) Lượng nhỏ chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu.... Không độc không phải đàn ông. Ở đây có nghĩa là người có tâm địa nhỏ nhen, không vị tha thì không phải là quân tử.
Diệp Hiên tự nhiên thở dài nói.