Bầu trời tối đen, màn đêm không ánh sáng, cô độc tịch diệt.
Một khí tức u tĩnh táng diệt nhộn nhạo ở toàn bộ nhân gian giới, cũng để cho vạn vật sinh linh cảm nhận một loại sợ hãi không tiếng động.
Ba ngày ba đêm, hắc ám vô biên.
Sau khi ngày thứ tư đến, một tia sáng chói lóa nở rộ ở trong thiên địa, một tia nắng mặt trời rơi xuống nhân gian, cũng khu trục đi hắc ám vô biên, dần dần trả lại nguyên trạng cho nhân gian giới.
Dòng chảy dung nham cũng sớm đã tắt, nghìn vạn dặm mặt đất đều trở nên hoang tàn, dung nham để lại đá ngầm, làm cho nơi đây trông dữ tợn đáng sợ.
Trên trời cao, trong hư khô vô biên.
Tiên quang quanh người Dương Tiễn đã không thấy đâu, một tia thần huyết màu vàng chảy ra giữa con mắt dọc thứ ba, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Hiên trước mắt, cả người giống như linh hồn xuất khiếu vậy.
Cả người Diệp Hiên mặc y phục màu đen, mái tóc đen rũ xuống sau đầu, một cơn gió mát phất phơ thổi qua làm cho tóc của hắn lay động theo gió, hắn bình tĩnh mà lãnh đạm nhìn Dương Tiễn, lúc đôi mắt khép mở cũng không buồn không vui.
Ông!
Tru Thiên kích hóa thành một chút hắc mang, lần nữa dung nhập trong mi tâm Diệp Hiên, khí tức loạn thiên động địa tán loạn không còn tăm hơi, giống như không hề có xuất hiện qua thế gian.
Phốc... Phốc... Phốc.
Dương Tiễn phun ra ba ngụm máu tươi, hắn hơi run rẩy giơ cánh tay lên chỉ hướng Diệp Hiên, đôi mắt của hắn đang tập trung, chỉ là cũng đang dần dần tán loạn, sinh cơ càng dần dần tiêu tán.
- Vì... Vì sao?
Két... Két... Cạch!
Cơ thể Dương Tiễn rạn ra từng khúc, thần huyết màu vàng kia theo vết thương trên người hắn phun mạnh ra, chuyện để cho người ta cảm thấy kinh hãi là con mắt thứ ba của hắn lại đang chảy máu như trút nước, cho đến khi ảm đảm không ánh sáng.
Ô!
Ầm!
Cuồng phong đánh tới, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ở trong tay hắn hóa thành điểm sáng đầy trời, Dương Tiễn nửa quỳ ở trong hư không, mặc dù ở thời khắc tính mạng hắn gần mất đi, hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên.
- Vì sao... Vì sao ta lại thua ở trong tay của ngươi?
Dương Tiễn than thở hỏi, hắn không chấp nhận được sự thật.
Hắn đường đường là chiến thần tam giới, người mạnh nhất dưới Đại La Kim Tiên, chí cao vô thượng, tiền đồ tương lai không hề có giới hạn, nhưng hôm nay hắn lại phải chết ở trong tay một tên đến từ vùng đất lưu đày.
Dương Tiễn hắn không chấp nhận được, cũng không muốn chấp nhận, hắn không biết mình thua như thế nào, chẳng qua khi thiên địa rơi vào hắc ám vô biên, thiên địa pháp nhãn của hắn lại trở nên đau đớn, mà tiên quang tan biến cũng đã yên diệt ở trong bóng đêm vô tận.
Ở trong hắc ám sợ hãi không tiếng động đó, cơ thể của hắn đang phá toái, tiên lực đang giảm xuống, cho đến thiên địa khôi phục ánh sáng, nhục thân hắn cũng triệt để suy bại, nhục thân vô cùng mạnh mẽ cũng biến thành cơ thể của một người bình thường.
- Chuyện này... Đây rốt cuộc là linh bảo gì?
Đôi mắt Dương Tiễn chảy ra huyết lệ, hắn si ngốc hỏi Diệp Hiên, hắn thật không cam lòng, tu vi hắn rõ ràng cao hơn Diệp Hiên, nhưng ở dưới chuôi binh khí quỷ dị kia của đối phương, cuối cùng lại thua quá thảm.
Thờ ơ lạnh nhạt, bước chậm giữa mây trời, Diệp Hiên đi tới trước mặt Dương Tiễn, yên lặng quan sát vị chiến thần tam giới này.
- Dương Tiễn, thời khắc mà ngươi bước chân đến nhân gian giới, thì đã định trước ngày chết của ngươi, để ta đưa ngươi đi đoạn đường cuối cùng.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, chưởng chỉ nở rộ tiên quang, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, Dương Tiễn lên tiếng cười to, hắn cười mà máu đang không ngừng tràn ra khỏi miệng, chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Hiên lại hiện ra một sự nộ oán thê lương.
- Diệp Hiên, ta thừa nhận không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giết ta, còn rất sớm đấy. Nguyên Thần Độn Thiên.
Ầm!
Thân thể nổ tung, huyết vụ lộ ra, một chút kim quang thoát xác ra, không biết Dương Tiễn thi triển thuật pháp gì, toái diệt nhục thân, để cho nguyên thần mình bỏ chạy.
Nguyên thần bất tử, có thể tái sinh, đây là thủ đoạn mỗi một vị tiên nhân đều có, mà Dương Tiễn thân là người đứng đầu đời thứ ba Xiển Giáo, càng có bí pháp bảo mệnh nguyên thần.
Nguyên Thần Độn Thiên, một loại bí thuật cực kỳ lợi hại, do Nguyên Thủy Thiên Tôn sáng chế, từng truyền cho Ngọc Đỉnh Chân Nhân, mà Dương Tiễn chính là đệ tử thân truyền của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, loại bí thuật bảo mệnh này cũng là con bài sau cùng của hắn.
Dương Tiễn không muốn chết ở trong tay Diệp Hiên, điều này làm cho hắn phải thi triển ra bí pháp này ở thời khắc cuối cùng, chỉ cần có thể chạy về Địa Tiên Giới, hắn đã có được sự của trợ giúp sư phụ, lần nữa trọng sinh, tuy tu vi sẽ rơi vào Thái Ất cảnh, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều nếu chết thảm ở trong tay Diệp Hiên.
Hơn nữa, Dương Tiễn muốn đem thân phận của Diệp Hiên công bố cho mọi người, chỉ cần để cho sinh linh Địa Tiên Giới biết Diệp Hiên chính là tới từ nhân gian giới, để tất cả mọi người biết lai lịch xuất thân của hắn, nhất định sẽ làm cho Diệp Hiên chết không có chỗ chôn.
Hư không ngưng trệ, huyết vụ tán loạn.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một tia sát cơ âm hàn xẹt qua đáy mắt, âm thanh lãnh độc quanh quẩn nhân gian giới.
- Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?
Ầm!
Bước ra một bước, thiên băng địa liệt, Diệp Hiên như quang lại tựa như ảnh bay nhanh, cuồng bạo đuổi theo đến thông đạo ngược chiều, bởi vì hắn tuyệt đối không thể để cho Dương Tiễn chạy về Địa Tiên Giới, nếu không thì nhân gian giới cũng sẽ bại lộ ở trong mắt đám tiên thần kia.
Nhân gian giới chính là căn cơ của Diệp Hiên hắn, càng là cố thổ của hắn, nếu có một ngày hắn gặp phải đại địch không cách nào tưởng tượng, nhân gian giới là nơi hắn tu sinh dưỡng tức, cho nên nhân gian giới tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ thất nào.