Văn Thái Sư đỏ mặt, đã không muốn thể diện, lời nói càng mơ hồ có ý uy hiếp, điều này cũng làm cho Ngọc Đế biến sắc, thật sâu liếc mắt nhìn Văn Thái Sư, nhưng vẫn cũng không có bất kỳ nổi giận nào.
- Truyền pháp chỉ của trẫm, lệnh phụ tử Lý Tịnh điều mười vạn thiên binh đi cung nghênh Đông Cực Đế Quân trở về Thiên Đình, ngàn vạn lần đừng để xảy ra xung đột cùng Đông Cực Đế Quân, nói cho Đông Cực Đế Quân, trẫm vì hắn mà làm thiết yến ở Thiên Đình, để cho hắn tạm nguôi lửa giận.
Ngọc Đế dùng ngôn từ uyển chuyển, cuối cùng đưa ra pháp chỉ, điều này làm cho Xiển Giáo nhất mạch hơi khẽ thở phào một cái, mà Lý Tịnh cùng Na Tra thì mặt đầy lo lắng, lúc này đạt được ý chỉ của Ngọc Đế, không có nửa điểm dừng lại, trực tiếp đi điều binh khiển tướng.
- Hừ, Ngọc Đế bất công, chúng ta không phục.
Triệu Công Minh lạnh lùng lên tiếng, vung tay áo một cái mang theo tiên nhân Triệt Giáo ra khỏi Lăng Tiêu điện, Ngọc Đế hơi biến sắc, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Hắn cuối cùng vẫn phải làm ra lựa chọn, hắn đắc tội không nổi thập nhị Kim Tiên thượng cổ, cũng chỉ có thể hơi chút đắc tội Triệt Giáo nhất mạch, cũng không có cách nào khác.
Đáng tiếc, Ngọc Đế tuy đã đưa ra pháp chỉ, phụ tử Lý Tịnh cũng đã điều khiển mười vạn thiên binh thiên tướng, còn có rất nhiều tiên nhân Xiển Giáo theo sau, nhưng sao Diệp Hiên lại để bọn họ vào mắt?
Mây vàng che trời, quần tiên đi đầu, mười vạn thiên binh thiên tướng theo sau, còn có Thái Bạch Kim Tinh tay nâng pháp chỉ Ngọc Đế, tất cả đều chạy đến Địa Tiên Giới, hy vọng có thể cứu Dương Tiễn một mạng.
Cũng trong lúc đó, hơn mười vị Yêu Vương biết được tin tức Diệp Hiên xuất hiện, lấy Thiên Bằng Vương dẫn đầu, trực tiếp điều ra tất cả thiên binh thiên tướng thuộc hạ, càng truyền tin cho hàng tỉ Yêu binh ở Hoa Quả Sơn tại hạ giới dâng lên cờ yêu thông thiên trợ trận cho Diệp Hiên.
Tam giới náo động, đại loạn nổi lên.
Khi hai phe nhân mã cùng nhau xuất hiện ở trong Địa Tiên giới, chúng sinh tam giới ghé mắt quan sát.
Cho dù tiên thần đại năng, hay tán tiên Yêu Vương, đều yên lặng nhìn chăm chú vào sự tình phát triển, càng kinh hãi với tu vi của Diệp Hiên, không ngờ hắn lại đuổi giết được Dương Tiễn đến mức lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Điều này cũng làm cho danh hào Đông Cực Đế Quân - Diệp Hiên uy chấn tam giới, càng thay thế địa vị của Dương Tiễn ở tam giới.
Bầu trời vô tận, phong thiên khốn địa.
Diệp Hiên tàn độc cười nhạt, chắp hai tay ở sau lưng sừng sững trong tiên vân, nguyên thần Dương Tiễn rạn nứt, không ngừng lui ngược lại về phía sau, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên đầy sự tuyệt vọng và cả thâm độc.
Nghìn vạn dặm truy sát, lực lượng Nguyên Thần của Dương Tiễn cuối cùng đã dùng hết, gặp phải oanh sát tàn nhẫn của Diệp Hiên, hắn đã đi tới phần cuối của sinh mệnh.
- Diệp Hiên, ngươi không thể giết ta, nếu như ngươi giết ta, ngươi chính là đang đối địch cùng Xiển Giáo, thiên địa nhân tam giới này không còn chỗ nào cho ngươi dung thân.
Lời nói uy hiếp, ném chuột sợ vỡ bình, dưới cái chết tập kích, Dương Tiễn cuối cùng cũng sợ, hắn chỉ hy vọng có thể để cho Diệp Hiên có chút kiêng kỵ, mình thoát được một mạng.
Ầm!
Diệp Hiên ném ra một đạo tiên quang, trực tiếp tát Dương Tiễn lăn trên mặt đất, thân thể nguyên thần lại vỡ nát từng khúc, không chờ Dương Tiễn phục hồi tinh thần lại, một bàn chân rộng lớn bỗng nhiên giẫm đạp ở trên đầu của hắn.
- Tên phế vật ngươi, đã chết đến nơi còn nói nhảm nhiều như vậy?
Diệp Hiên là người có thù tất báo, sáu trăm năm trước Dương Tiễn trắng trợn vũ nhục hắn, hắn còn chưa quên thù này, hắn càng nhớ kỹ, năm đó Dương Tiễn bóp chặt cổ hắn, đùa giỡn giống như mèo vờn chuột.
Rầm rầm rầm.
Dưới chân tỏa sáng, cuồng bạo giẫm đạp, mỗi một chân Diệp Hiên rơi xuống, nguyên thần Dương Tiễn lại kêu gào thê lương thảm thiết, thân thể nguyên thần càng không ngừng tán loạn, chút ít kim quang tiêu tán ở giữa hư không.
Diệp Hiên suy nghĩ rất đơn giản, hắn muốn làm cho Dương Tiễn ở trong nhục nhã cùng đau khổ hồn phi phách tán mà chết, như thế này mới có thể xóa đi được mối hận trong lòng hắn.
- Đế Quân mau mau dừng tay.
Bỗng nhiên, thiên khung mở rộng, mây vàng che trời rũ xuống, Thái Bạch Kim Tinh tay nâng pháp chỉ Ngọc Đế đi đến, quần tiên Xiển Giáo cùng phụ tử Lý Tịnh mang theo mười vạn thiên binh thiên tướng theo sát ở sau lưng.
Khi bọn họ nhìn thấy Dương Tiễn bị Diệp Hiên giẫm đạp ở dưới chân, sắc mặt mỗi người đều vô cùng xấu hổ và giận dữ, nhưng cũng không có bất kỳ ai dám lên tiếng.
- Đế Quân, bệ hạ có chỉ, xin ngài nhanh chóng trở về Thiên Đình, bệ hạ đã ở Thiên Đình mở thiết yến cho ngài, cũng xin buông tha Nhị Lang Chân Quân một con đường sống.
Thái Bạch Kim Tinh khúm núm, thả tư thế xuống cực thấp, hai tay dâng pháp chỉ Ngọc Đế chuyển tới phía Diệp Hiên, trên mặt lộ một nụ cười vô cùng hèn mọn.
- Pháp chỉ của Ngọc Đế?
Nhìn mười vạn thiên binh thiên tướng... Còn có quần tiên Xiển Giáo nổi giận không dám lên tiếng, Diệp Hiên cười khẩy tiếp nhận pháp chỉ Ngọc Đế, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn chậm rãi xé nát pháp chỉ, thuận tay vung lên ở trong hư không.
- Đế Quân, ngài... ?
Sắc mặt Thái Bạch Kim Tinh đại biến, hắn làm sao cũng không thể tin được, Diệp Hiên lại cả gan làm loạn, lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
- Bản đế muốn giết người, chớ nói hắn là Ngọc Đế, coi như Đại La Kim Tiên ở đây, kết quả của Dương Tiễn cũng chỉ có một con đường chết.
Diệp Hiên nhìn quần tiên Xiển Giáo xung quanh, một nụ cười thâm độc hiện ở trên mặt, lạnh lùng nói:
- Hay là nói các ngươi muốn đối địch cùng bản đế, muốn cứu lấy cái tên phế vật Dương Tiễn này?