Lúc này, nhóm người Triệu Công Minh bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt xuất hiện vẻ thất vọng, bởi vì bọn họ biết cuối cùng Dương Tiễn cũng vẫn giữ lại được một mạng.
Đại La Kim Tiênchính là tồn tại xưng tôn làm tổ trong thiên địa nhân tam giới này, hiện tại Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã hạ thấp tư thái khẩn cầu với Diệp Hiên, cái này cũng đã cho Diệp Hiên rất nhiều thể diện.
Đây chính là việc cổ kim không có, huống hồ còn hứa hẹn với Diệp Hiên.
Hơn nữa, Ngọc Đỉnh Chân nhân không chỉ là Đại La Kim Tiên bình thường, sư tôn của hắn chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại càng đứng hàng một trong Thập Nhị Kim Tiên thượng cổ, nếu như Diệp Hiên không để cho Ngọc Đỉnh Chân Nhân mặt mũi, cũng sẽ là địch cùng Thập Nhị Kim Tiên thượng cổ, căn bản là hành vi tìm chết.
Lúc này, mặt quần tiên Xiển Giáo đầy hồng quang, mặc dù có chút không hiểu vì sao Ngọc Đỉnh Chân Nhân lại phải hạ thấp tư thái, nhưng việc Dương Tiễn giữ được tính mạng chính là ván đã đóng thuyền, điều này cũng làm cho bọn họ thở phào một cái.
- Sư tôn, ngài... ?
Dương Tiễn không ngờ sư tôn lại đi khẩn cầu Diệp Hiên, hắn rất không cam, nhưng không đợi hắn tiếp tục lên tiếng, theo đó là lời Ngọc Đỉnh Chân Nhân lạnh lẽo quát lớn.
- Tên nghiệp chướng ngươi, vi sư sớm đã nói với ngươi, để cho ngươi chuyên tâm tu hành đừng đến làm khó dễ Diệp Hiên tiểu hữu, lần này trở lại Kim Hà Động, phạt ngươi bế quan suy nghĩ mười vạn năm, không có vi sư cho phép, một bước cũng đều không được bước ra khỏi Kim Hà Động.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân lạnh giọng trách cứ.
- Đồ nhi biết sai.
Dương Tiễn không cam lên tiếng, nhưng để đảm bảo giữ được một cái mạng, đây cũng tính là vạn may mắn trong bất hạnh, chỉ là thù hận trong lòng hắn đối với Diệp Hiên không giảm mà lại tăng, lần sau nếu bước vào Đại La Kim Tiên hắn vẫn sẽ đến lấy mạng Diệp Hiên...
- Ngọc Đỉnh Chân Nhân?
Trong hư không, Diệp Hiên trông rất bình tĩnh, không có một gợn sóng, tư thế vẫn thẳng tắo, bình tĩnh nói:
- Theo lý mà nói ngươi là Đại La Kim Tiên, càng là một trong Thập Nhị Kim Tiên thượng cổ, mặt mũi này Diệp Hiên ta nhất định phải cho....
Diệp Hiên nói đến đây, âm thanh hơi ngừng lại, sắc mặt bình tĩnh bỗng nhiên trử nên âm trầm, một tia sát cơ cực kỳ khủng bố chợt bộc phát ra, sắc mặt Ngọc Đỉnh Chân Nhân đại biến, vẫy tay một cái chộp tới nguyên thần Dương Tiễn.
- Đáng tiếc, Dương Tiễn nhất định phải chết, dù cho ngươi là Đại La Kim Tiên, cũng cứu không được hắn.
Diệp Hiên thâm độc gào thét, khuôn mặt dữ tợn hung ác, chưởng chỉ bạo phát lực lượng to lớn khủng bố, ầm ầm bóp nát một tia nguyên thần sau cùng của Dương Tiễn, làm cho Dương Tiễn trước khi hồn phi yên diệt truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- Không được, đồ nhi.
Sự nhẹ nhàng trên mặt Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã không thấy đâu, Đại La tiên quang quanh thân đều trở nên bạo tẩu, đôi mắt hắn phiếm hồng, muốn cứu Dương Tiễn, nhưng cuối cùng vẫn trễ một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Tiễn hồn phi phách tán mà chết.
Tĩnh, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Dương Tiễn chết, hồn phi phách tán mà chết, hơn nữa còn là chết ở trước mặt Ngọc Đỉnh Chân Nhân, khi cảnh tượng này xuất hiện ở trong mắt quần tiên, một sự sợ hãi không tiếng động lan ra ở trong thiên địa.
Quần tiên Xiển Giáo cũng tốt, mà Triệu Công Minh cầm đầu tiên nhân Tiệc Giáo cũng được, lúc này tất cả đều trở nên tĩnh mịch không tiếng động, chỉ là đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại đầy sự kinh hoảng không thể nào nói lên được.
Điên? Hay hoặc là đang tìm chết?
Lẽ nào Diệp Hiên không biết Ngọc Đỉnh Chân Nhân chính là Đại La Kim Tiên?
Hắn làm sao dám giết chết Dương Tiễn, lẽ nào Diệp Hiên không biết Ngọc Đỉnh Chân Nhân chỉ có một vị đệ tử là Dương Tiễn?
Lẽ nào Diệp Hiên sẽ không sợ Ngọc Đỉnh Chân Nhân vì nổi giận mà báo thù cho Dương Tiễn?
Lửa giận của Đại La Kim Tiên, không có ai có thể thừa nhận, nếu bị Đại La Kim Tiên chú ý tới, kết quả chỉ có một con đường chết.
Diệp Hiên biết, hắn cũng hiểu rất rõ hậu quả khi giết Dương Tiễn, chỉ là hắn nhất định phải làm cho Dương Tiễn chết, ngay cả là Đại La Kim Tiên cũng không pháp thay đổi quyết đoán của hắn.
Không nói Dương Tiễn biết hắn tới từ nhân gian giới, nếu như đem tin tức này truyền khắp tam giới, Diệp Hiên biết mình sẽ có nguy cơ không thể dự đoán, hơn nữa ân oán giữa hai người, sớm đã không chết không ngớt.
Diệp Hiên mà một người rất đơn giản, hắn cũng chỉ mãi tin tưởng vững chắc một câu nói, đánh rắn không chết ngược lại còn bị hại, nếu như hôm nay buông tha cho Dương Tiễn, ngày sau đối phương nhất định sẽ đâm một đao vào sau lưng hắn, Diệp Hiên còn không làm được loại chuyện ngu xuẩn này.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh, đây là câu nói mà Diệp Hiên thủy chung tin tưởng vững chắc, cho nên Dương Tiễn phải chết, dù cho hắn có bốc lên nguy hiểm bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân giết chết cũng muốn làm thịt tên này.
Thiên địa tịch liêu, vạn vật không tiếng động.
Bầu trời mênh mông, hư không ngưng trệ, Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngơ ngác nhìn nguyên thần Dương Tiễn tiêu tán không còn tăm hơi, cơ thể của hắn đang hơi run rẩy, đôi mắt phiếm hồng cũng xuất hiện một gợn nước.
Một giọt nước mắt chảy qua hai gò má, Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngẩn ngơ ở đó, ký ức lâu đời xuất hiện ở trong đầu, giống như đưa hắn trở về những năm tháng xa xôi ấy.
Bao lâu?
Mấy trăm ngàn năm?
Cụ thể là bao lâu, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng đã không nhỡ nữa, hắn chỉ nhớ kỹ trong những năm tháng trôi qua xa xôi ấy, một vị thiếu niên trèo non lội suối, quỳ gối ngoài Kim Hà Động, dù cho gió táp mưa sa hắn vẫn đồ sộ bất động.