- Bàn Cổ mở thiên, Hồng Quân truyền đạo, vạn vật luân chuyển đều ở trong lòng, chỉ có Tru Thiên kích cùng Bất Tử Tiên Kinh không ở trong vận chuyển của Thiên Đạo Pháp Tắc, đây cũng là biến số lớn nhất tam giới.
Trong Ngọc Hư Cung truyền đến thánh âm.
- Lão sư, Diệp Hiên tiểu nhi khinh người quá đáng, hắn giết Nhị Lang không nói, lại còn không nể mặt Xiển Giáo chúng ta, lần này bỏ mạng, cũng chính là hắn gieo gió gặt bão.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân dập đầu nói.
- Ai, ngươi lui đi.
Trong Ngọc Hư Cung truyền đến một tiếng than nhẹ.
- Đệ tử xin cáo lui.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân đứng dậy rời khỏi, chỉ là trong mắt lại có mê hoặc, nhưng vẫn lắc đầu, triệu hồi kim vân đi đến Ngọc Tuyền Sơn ở hạ giới.
Trong Ngọc Hư Cung.
Khí tức Hỗn Độn lượn lờ, đại đạo pháp tắc đang lưu chuyển, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên hư không, chỉ dưới khí tức Hỗn Độn lượn lờ, căn bản không nhìn được rõ ràng vẻ mặt của hắn trông như thế nào, khí tức vờn quanh người hắn.
- Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, cái tên Diệp Hiên này chính là kẻ chạy trốn số một, hắn làm sao có thể bị ngươi giết đơn giản như thế chứ?
- Ngọc Đỉnh ơi Ngọc Đỉnh, ngay cả Thánh nhân chúng ta cũng không dám cùng hắn nhiễm nhân quả, ngươi lại cùng hắn sinh ân oán, chỉ sợ trong tràng Vô Lượng Lượng Kiếp này, ngươi... Ai.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài, đôi mắt của hắn luân chuyển, giống như khám phá thiên địa đại đạo biến hóa, càng dường như đang thôi diễn Thiên Cơ vô thượng, nhưng cuối cùng lại vẫn không thu hoạch được gì.
- Khó khó khó, Xiển Giáo ta nên có đại kiếp này, Thông Thiên sư đệ, các ngươi rốt cuộc cũng có thể cho Triệt Giáo đại hưng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khổ, hắn tuy là Thánh nhân, nhưng cũng biết đạo lý thiên địa luân hồi.
Đại kiếp Phong Thần năm đó, tuy nói Xiển Triệt hai giáo phân tranh đạo thống, Thông Thiên Giáo Chủ bố trí Tru Tiên Trận, một mình đơn độc đối kháng bốn đại Thánh nhân, sau cùng đại bại rời đi, Triệt Giáo nhất mạch chết thì chết, phong thần thì phong thần, trong mấy trăm ngàn năm nay triệt để xuống dốc.
Nhưng thiên địa luân hồi, vạn vật luân chuyển, rốt cuộc cũng đến phiên Xiển Giáo nhất mạch bọn họ đi vào con đường cũ của Triệt Giáo.
Chỉ là Nguyên Thủy Thiên Tôn không cam lòng, Xiển Giáo một mạch là đích thân hắn tạo ra, mặc dù Diệp Hiên chính là nhân vật chính trong Vô Lượng Lượng Kiếp, nhưng hắn cũng là Thánh nhân bất tử bất diệt, sau cùng đến cùng ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
- Nếu ngươi đã đẩy người này đối lập với Xiển Giáo ta, vậy tất cả cũng chỉ có thể giết chết người này, lần nữa tìm tới một người ứng kiếp mới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lẩm bẩm lên tiếng, hắn huyễn hóa dung nhập vào hư vô hỗn độn, hy vọng có thể thôi diễn một đường sinh cơ vì Xiển Giáo nhất mạch.
...
Bích Du cung.
Một vị đạo nhân áo đen ngồi trên hỗn độn, tiếng cười to truyền đến.
- Sư huynh, uổng ngươi tự phụ vô song, đáng tiếc Xiển Giáo phải ứng kiếp trước, để sư đệ đến xem, trong thời gian vô tận trôi qua này, ngươi đến cùng có bao nhiêu tiến bộ.
Thông Thiên Giáo Chủ, vô pháp vô thiên, chính là một vị Thánh nhân bá đạo nhất, Xiển Triệt hai giáo tranh đấu cuối cùng sẽ được mở ra giữa hai đại Thánh nhân.
...
Bóng tối vô biên, lao tù đen tối, cô độc cùng hắc ám là màu sắc duy nhất.
Diệp Hiên cô độc mà bất lực, hắn mờ mịt ở trong lao tù, hắn không nhìn được đến bất kỳ cái gì, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có bóng tối vô tận đang bồi bạn với hắn.
Nơi này là không gian ý thức của hắn, cũng có thể nói là trong thức hải của hắn, chẳng qua khi thiên ma phản phệ, ý thức của hắn cũng rơi vào giữa hắc ám vô biên.
Nơi đây là nơi nào, Diệp Hiên không biết... Hắn cũng không biết mình có phải đã chết, nhưng nếu hắn đã hồn phi phách tán, vì sao còn sẽ có suy nghĩ với ý thức của mình?
Diệp Hiên, hắn không biết bây giờ đang tồn tại với hình thái gì, hắn chỉ biết hắn có thể đã chết, cũng có thể còn chưa chết, chỉ là hắn không có đi ra được khỏi cái lao tù hắc ám này, giống như lao tù hắc ám muốn vây hắn trọn đời ở nơi đây.
Mờ mịt đi tới, vĩnh viễn không phần cuối.
Diệp Hiên cô độc đang tìm lối ra, e rằng trôi qua một ngày, cũng có thể là trôi qua một năm, càng có lẽ là đã trôi qua một kỷ nguyên lâu như vậy.
Diệp Hiên không cảm giác được thời gian trôi qua, chỉ là ở trong hoàn cảnh không tiếng động như thế này, ý thức của hắn càng mơ hồ, dần dần dường như quên đi mình là ai?
Hắc ám vô biên, vô cùng vô tận, chỉ có cô tịch cùng vĩnh hằng đang bồi bạn với hắn.
Diệp Hiên không còn tìm đường ra, hắn đang bất lực mờ mịt ôm đầu gối ngồi đó, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, giống như đã mất đi tư tưởng của chính mình, trở thành một thứ không có linh trí.
Tử vong có thể rất đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là cô độc và không tiếng động, làm một người ở vào trong hoàn cảnh cô độc hắc ám sẽ để cho người đó nổi điên, càng sẽ để cho một người dần dần chết đi tâm.
Bóng tối vĩnh hằng, vô tận cô độc, trong chỗ lao tù hắc ám này ngay cả một tia sáng cũng đều không tìm được, càng không hề có một chút âm thanh nào truyền đến.
Bỗng nhiên, một đạo hắc vụ phơi hiện ra, chậm rãi phủ lấy Diệp Hiên, giống như muốn đưa hắn dung nhập vào trong bóng tối, cho đến khi hòa làm một thể cùng lao tù hắc ám.
- Ta... Là ai?
Như hỗn độn sơ khai, lại tựa như luồng ánh sáng hừng đông đầu tiên, Diệp Hiên đang mê man lên tiếng, chỉ là âm thanh của hắn lại khàn khàn mà mờ mịt, càng làm cho lao tù hắc ám hơi ngưng trệ.