Nghĩ đến là làm, đây cũng luôn luôn là chuẩn tắc hành sự của Diệp Hiên, hắn khoanh chân ngồi trong lao tù hắc ám, nguyên thần của hắn giống như trở thành một hắc động, Bất Tử Tiên Kinh cuồng bạo vận chuyển, hình thành lực hút cực lớn, để cho lao tù hắc ám xảy ra biến hóa kinh người.
Ông!
Lao tù hắc ám đang rung chuyển... Từng luồng lực lượng thiên ma nảy sinh, chậm rãi bị Diệp Hiên hút vào trong nguyên thần, điều này cũng làm cho Diệp Hiên đại hỉ, biết rằng cách này hữu dụng.
Tuy nói hấp thu cực kỳ thong thả, nhưng quả thật chính là ở chiều hướng phát triển tốt, điều này cũng làm cho Diệp Hiên chuyên tâm vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh, chậm rãi hấp thu lực lượng thiên ma do lao tù hắc ám sinh ra.
Lực lượng thiên ma hội tụ tâm tình tiêu cực của chúng sinh, luyện hóa vào trong nguyên thần Diệp Hiên, đây là một hành vi cực kỳ nguy hiểm, cũng sẽ làm cho Diệp Hiên biến thành một người máy chỉ biết giết chóc.
Chỉ là Diệp Hiên không có cách nào, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì hắn chỉ có phá vỡ lao tù hắc ám, nguyên thần hắn mới có thể trở về với nhục thân, lần nữa xuất hiện ở trong tam giới.
Hơn nữa, Diệp Hiên có một loại cảm giác cấp bách cực lớn, hiện tại nguyên thần của hắn bị khốn đốn, nhục thân thì không biết đang ở chỗ nào, nếu như rơi vào trong tay Xiển Giáo nhất mạch, chỉ sợ hắn cũng sẽ lại gặp phải một hồi kiếp nạn không cách nào tưởng tượng.
Thời gian từng chút một trong trôi qua, Diệp Hiên cũng dung nhập vào trong hắc ám vô biên, chỉ là từng luồng lực lượng thiên ma dung nhập vào cơ thể của hắn, để cho không gian nơi này lại thêm trầm tĩnh không tiếng động.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, nơi nào có giang hồ thì nơi đó có ân oán, thế gian phân phân nhiễu nhiễu chinh phạt không ngớt, ngay cả Địa Tiên Giới vô ngần này cũng không có ngoại lệ gì.
Mênh mông vô bờ, thiên địa tương liên, đây là một mảnh thảo nguyên bao la mênh mông, chiếm diện tích trăm ngàn dặm, cũng được gọi là thảo nguyên bao la trăm ngàn dặm.
Trống trận đang gióng lên, cuồng phong đang gào thét, tiếng kêu chấn động cả trời đang truyền đến, binh đao giao kích, máu tươi phiêu tán rơi rụng, đếm không hết binh sĩ đang chém giết tắm máu trong thảo nguyên bao la.
Cụt tay cụt chân, đầu người lăn xuống, đang trong chiến đấu điên cuồng, không biết có bao nhiêu binh sĩ chết thảm ở nơi đây, chỉ là trận chiến vẫn chưa kết thúc, ngược lại còn trông cô cùng kịch liệt.
Bởi vì thảo nguyên bao la trăm ngàn dặm còn có một biệt danh là thập quốc chiến tràng, mỗi khi chiến tranh khai hỏa, tất cả ân oán cùng chiến tranh cũng sẽ được mở ra ở trong thảo nguyên bao la này, tập tục này đã kéo dài hơn vạn năm.
Ngạo Lai quốc, Xa Trì quốc, Nhân Hầu quốc, Tiểu Thánh quốc, Đại Thánh quốc... Khuyển Nhung quốc... Ở trong phạm vi triệu dặm nơi này, đầy đủ mười quốc gia.
Đây là chiến tranh giữa các đế quốc, cũng là một loại bách thái thế gian, chỉ cần nơi nào có người thì nơi đó chưa bao giờ thiếu tranh đấu.
- Điện hạ đi mau.
Sâu trong thảo nguyên, mấy nghìn binh sĩ mặc áo giáp đen chém giết đẫm máu, một vị thanh niên người mặc áo bào màu đen trong tay cầm lợi kiếm, đang xung trận ngựa lên trước chém giết binh sĩ Khuyển Nhung quốc, khí tức quanh người càng vô cùng thê lương.
Triệu Cấu, Nhị Thái Tử Tiểu Thánh quốc, cũng là một vị thanh niên tuấn kiệt văn võ song toàn, cực kỳ danh vọng ở Tiểu Thánh quốc, cũng là người được lựa chọn cho việc tranh đoạt đế vị.
Vì để tăng lợi thế kế vị cho mình, Tiểu Thánh quốc cùng Khuyển Nhung quốc đã mở ra chiến tranh, Triệu Cấu càng là việc nhân đức không nhường ai, hắn dẫn dắt mười vạn binh sĩ ngự giá thân chinh.
Lúc đầu đây là một cuộc chiến tranh không chút lo nghĩ nào, Khuyển Nhung quốc chẳng qua chỉ có ba chục ngàn binh sĩ, căn bản cũng sẽ không phải đối thủ của Triệu Cấu, mà khi chiến tranh mở ra, sĩ binh Khuyển Nhung phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng xúm lại, có chừng hơn mấy chục vạn.
Sau khi phát hiện ta địch cách xa, Triệu Cấu đã biết mình đã rơi vào một trong một cạm bẫy to lớn, thủ hạ binh sĩ càng tắm máu chém giết cùng mấy chục vạn đại quân Khuyển Nhung, nhưng sau cùng toàn bộ lại vong trận, để cho hắn rơi vào trong tuyệt địa.
Mấy nghìn binh sĩ làm sao ngăn cản đại quân Khuyển Nhung mấy trăm ngàn người?
Triệu Cấu biết mình căn bản đã không trốn thoát được, trong lòng sớm đã bắt đầu quên đi sinh tử, dù có chết, hắn cũng muốn chết trận ở trong thảo nguyên bao la, tuyệt đối sẽ không trở thành tù binh của Khuyển Nhung quốc.
- Triệu Cấu tiểu nhi, còn không đưa tay chịu trói, chẳng lẽ muốn bản tướng quân tự mình giết ngươi ở chỗ này?
Bốn phương tám hướng, người đông nghìn nghịt, mấy trăm ngàn đại quân Khuyển Nhung vây quanh Triệu Cấu ở trung ương, một gã đại tướng Khuyển Nhung thúc ngựa đi ra, ánh mắt nhìn về phía Triệu Cấu đầy tàn khốc.
- A Mộc Tháp, ngươi muốn giết cứ giết, muốn để bản điện hạ trở tù nhân của ngươi, đúng là si tâm vọng tưởng.
Triệu Cấu chỉ lợi kiếm về phía đại tướng Khuyển Nhung, lạnh lùng quát.
- Triệu Cấu, ngươi thật đúng là đáng thương, lẽ nào ngươi không muốn biết, vì sao ta lại biết được tin ngươi xuất hiện ở chỗ này?
Khuyển Nhung đại tướng âm lãnh cười nói.
- Triệu Tuần?
Triệu Cấu biến sắc, giống như đã nghĩ đến cái gì, cắn chặt hàm răng.
Triệu Tuần, Đại thái tử Tiểu Thánh quốc, cũng là người thừa kế đế vị chính thống, hai người vì tranh đoạt đế vị, sớm đã không còn tình nghĩa huynh đệ.
Hôm nay hắn ngự giá thân chinh, nhất định là Triệu Tuần đem tin tức của hắn bán cho Khuyển Nhung quốc, nên mới khiến hắn rơi xuống tình trạng này.
Tuy hiểu rõ tất cả, nhưng bây giờ đều đã muộn, Triệu Cấu biết mình đã gặp phải tử cục, đáy mắt hắn xẹt qua vẻ tuyệt vọng.