Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 527 - Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 527 - Hi vọng cuối cùng
Chương 527 - Hi vọng cuối cùng

Lấy chiến dưỡng chiến, thiên hạ quy tâm, dưới sự dẫn dắt của Triệu Cấu, Tiểu Thánh quốc binh cường mã tráng, dù cho Ngạo Lai quốc cũng không dám làm càn quá mức.

Nhưng sau khi Triệu Cấu vong thế, Tiểu Thánh quốc xảy ra náo động cực lớn, quân phiệt làm theo ý mình khắp nơi, mà chư vị hoàng tử tranh đoạt hoàng vị càng mang đến cho Tiểu Thánh quốc một hồi rung chuyển cực lớn, lúc này chính là thời gian bách phế đang cần hưng khởi.

Ba trăm ngàn đại quân tiền tuyến vong trận, Triệu Lâm lúc này lại không còn quân sĩ để dùng, chỉ sợ hắn cũng sẽ trở thành quân chủ cuối cùng của Tiểu Thánh quốc, nhưng quân chủ này cũng chỉ là quân vương của một vong quốc.

- Bệ hạ, trăm vạn đại quân Ngạo Lai quốc áp cảnh, hiện tại chỉ có buông tha đô thành, chúng ta vẫn là mau chạy đi.

Một thần tử run rẩy lên tiếng.

- Bệ hạ, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, chúng ta chỉ có buông tha thủ đô, mới có thể có cơ hội đông sơn tái khởi.

Một gã thần tử khác run rẩy khuyên can.

Người, cũng không muốn chết, huống chi những triều thần Tiểu Thánh quốc này?

Tất cả mọi người đều biết, Tiểu Thánh quốc đã chiều tà chập tối, khi trăm vạn đại quân đánh tới, Tiểu Thánh quốc cũng sẽ không còn tồn tại ở trên thế gian này nữa.

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, những lời khuyên nhủ cứ vang đến bên tai Triệu Lâm, cũng để cho thảo luận chính sự điện ồn ào như chợ bán thức ăn.

- Trẫm còn chưa có chết, đều câm miệng cho trẫm.

Bỗng nhiên, Triệu Lâm lên tiếng rống giận, sắc mặt lại vô cùng nhợt nhạt, cũng để cho quần thần yên lặng không tiếng động, chỉ là trên mặt mỗi người đều đã trắng bệch, hiển nhiên đối mặt với diệt quốc, đáy lòng bọn họ thật sự vô cùng sợ hãi.

- Các ngươi nhớ kỹ cho ta, Triệu Lâm ta là quân vương một nước, dù có chết cũng sẽ không rời bỏ thủ đô, nếu như các ngươi sợ, vậy đều lăn đi cho trẫm, cho dù trẫm có chết, cũng muốn thủ vệ một tấc quốc thổ sau cùng này.

Khuôn mặt Triệu Lâm dữ tợn đáng sợ, đôi mắt đều có chút đỏ đậm.

Nhìn mặt mũi Triệu Lâm dữ tợn, một gã triều thần run rẩy khuyên nhủ:

- Bệ hạ, nếu muốn Đông Sơn tái khởi....

- Đông Sơn tái khởi?

Triệu Lâm dữ tợn gầm nhẹ, trực tiếp đem cắt đứt lời triều thần, nói:

- Ngươi muốn trẫm Đông Sơn tái khởi như thế nào? Trăm vạn đại quân, đây chính là trăm vạn đại quân, ngay cả là phụ hoàng khi còn sống, cũng không dám nói có thể ngăn càng tràng chiến tranh diệt quốc này, dù cho trẫm cho mang theo gia quyến thoát thủ đô, tương lai cũng chỉ có thể lẻn đến các nơi, ở đâu có lấy cơ hội đông sơn tái khởi?

Triệu Lâm đã có chút điên cuồng, hắn hét lớn với quần thần, hắn hiểu rất rõ, hắn hiện tại căn bản không có một tia hy vọng nào.

Phải biết rằng Ngạo Lai quốc phát động trận đại chiến diệt quốc này, bọn họ làm sao có thể buông tha cho bất kỳ người nào, và đặc biệt sẽ không bỏ qua Triệu thị nhất mạch bọn hắn, bởi vì bọn họ chính là hoàng tộc, đại biểu chính là toàn bộ Tiểu Thánh quốc.

Nếu như không giết Triệu Lâm hắn, làm sao Ngạo Lai quốc lại có thể từ bỏ ý đồ?

Nhìn khắp cổ kim, phàm là chiến tranh diệt quốc, quân chủ đều chắc chắn phải chết, đây cũng là một thiết luật, chưa bao giờ có bất kỳ sự thay đổi nào, dù hắn có mang theo Triệu thị nhất mạch thoát khỏi thủ đô, nhưng tương lai cũng chỉ sẽ rơi vào trong truy sát vô tận, kết quả vẫn là chỉ có một con đường chết.

- Trẫm đã quyết tâm ý, dù có trở thành quân vương vong quốc, cũng nhất định phải cùng tồn vong với Tiểu Thánh quốc. Đều lui xuống đi.

Triệu Lâm vung tay lên, cũng để cho quần thần hơi biến sắc, nhưng cũng không thể nói thêm gì, tất cả đều rời khỏi thảo luận chính sự điện, chỉ là một ít triều thần sau khi trở về phủ đệ thì sớm đã thu thập vàng bạc đồ tế trong nhà chuẩn bị đầy đủ xe ngựa chạy khỏi đô thành.

Hiển nhiên, dưới sự lựa chọn sinh tử, những triều thần này cũng chỉ có thể vứt bỏ tất cả, bọn họ cũng không muốn chết chung cùng Triệu Lâm.

Trong hoàng cung.

Triệu Lâm than ngồi ở trên đế vị, Lý hoàng hậu bồi ở bên cạnh hắn, còn có rất nhiều con nối dòng quỳ sát ở bên cạnh Triệu Lâm, trên mặt mỗi người mang đầy nước mắt.

- Đều khóc cái gì? Các ngươi đều là tử tôn Triệu thị ta, Tiểu Thánh quốc chính là căn cơ Triệu thị nhất mạch chúng ta, dù có chết, Triệu thị nhất mạch chúng ta cũng phải thủ hộ một tấc quốc thổ sau cùng này, tuyệt đối không thể để cho người ngoài xem Triệu thị nhất mạch ta là trò cười.

Triệu Lâm uy nghiêm tức giận lên tiếng, cũng để cho rất nhiều con nối dòng thu hồi nước mắt, không dám ở trước mặt Triệu Lâm hiện ra một mặt mềm yếu.

- Bệ hạ, thần thiếp cũng không sợ chết, chỉ là Long nhi bọn chúng đều là con nối dòng của ngài, gặp khó khăn diệt quốc này, cũng xin bệ hạ vì Triệu thị nhất mạch lưu lại một tia huyết mạch sau cùng.

Lý hoàng hậu bi thương khẩn cầu.

- Khó khăn diệt quốc? Huyết mạch Triệu thị?

Bỗng nhiên, Triệu Lâm lẩm bẩm lên tiếng, lúc này khí tức đều ngưng trệ, bởi vì lời Lý hoàng hậu nói đột nhiên làm cho hắn nhớ tới di ngôn lúc lâm chung của phụ hoàng Triệu Cấu.

- Phàm là tử tôn Triệu thị ta, nếu không phải gặp phải khó khăn diệt quốc, tuyệt đối không thể bước vào cấm địa.

Triệu Lâm lộp bộp lẩm bẩm, mặt hắn hiện lên vẻ hưng phấn, cơ thể của hắn lúc này đều trở nên run rẩy, ở trong ánh mắt kinh hãi của Lý hoàng hậu, hắn bỗng nhiên đứng dậy khỏi đế tọa, giống như nổi điên mà chạy đến Ngự Hoa Viên.

- Nhanh, mau đi cùng bệ hạ.

Lý hoàng hậu kinh hoảng kêu to.

Phần cuối Ngự Hoa Viên.

Thạch bi màu đỏ cắm rễ ở đây.

Bình Luận (0)
Comment