- Các ngươi muốn chết phải không?
Diệp Hiên không có nghĩ tới những người Địa Phủ này lại không biết tiến thối, tuy hắn đuối lý trước, nhưng ai bảo quả đấm của hắn lớn hơn so với đối phương?
Nếu đã lấn đến trên đầu đối phương, việc này cũng không thể thôi, vậy thì Diệp Hiên sẽ lấn đến cùng.
- Bắt tiên nhân này lại giao cho Sở Giang Vương xử trí.
Âm Dương phán quan tuy có thể cảm giác được tu vi Diệp Hiên đáng sợ, nhưng bọn họ cũng không phải ngồi không, sau lưng còn có Sở Giang Vương, nếu như tùy ý để Diệp Hiên giết người của Địa Phủ mà không lên tiếng, chuyện này truyền đi chẳng phải đánh vào mặt mũi Địa Phủ bọn họ sao?
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, theo Âm Dương phán quan lên tiếng, mọi người Địa Phủ đồng loạt ra tay, thập phương tỏa hồn trận lập tức được phát động, âm quang che trời che đất hóa thành lợi kiếm âm quang nổ bắn tới Diệp Hiên.
- Không biết trời cao đất rộng.
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, vỗ ra một chưởng, La Thiên tiên quang nhộn nhạo bay ra, thập phương tỏa hồn trận trực tiếp vỡ nát không còn tăm hơi, tiên quang đáng sợ càng là đánh đến lồng ngực đám người Địa phủ... Đánh bay toàn bộ bọn họ ra.
Phốc phốc phốc!
Máu nhuộm trường không, âm quang tán loạn, dưới một kích của Diệp Hiên, đám người Địa Phủ làm sao có thể là đối thủ, miệng cũng dồn dập phun ra số lượng lớn máu tươi, cũng để cho sắc mặt mọi người Địa Phủ đại biến, không ngờ Diệp Hiên lại cường hãn tới như thế.
Ông!
Âm quang đãng thiên, đại la nảy sinh, ngay khi đám người Địa phủ bại lui, chỉ thấy giữa Huyền Không Đảo có một bóng dáng âm quang đi ra từ trong cung điện, chưởng chỉ rơi xuống đã định đám người Địa Phủ ở hư không.
Đông đông đông.
Như vong hồn đang gõ vang trống trận, như huyết hải hoàng tuyền đang rung chuyển, Sở Giang Vương người mặc mãng long đế bào, đầu đội bạch cốt vương miện đang đạp trời đi về phía Diệp Hiên.
- Kim Tiên nho nhỏ giết người của Địa Phủ ta, lại tổn thương thuộc hạ của bản vương, chẳng lẽ ngươi không có đặt bản vương ở trong mắt, hay là nói cảm thấy người của Địa Phủ ta dễ lấn?
Đế bào Sở Giang Vương lay động theo gió, một đôi pháp nhãn chiếu phá U Minh, đang hơi ngưng mắt nhìn Diệp Hiên.
- Thật đúng là đánh nhỏ, già tới.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, vẫy tay một cái, Nghịch Tiên Trận đồ lặng yên xuất hiện ở trong tay, đôi mắt nhìn về phía Sở Giang Vương hiện ra một tia hung ác nham hiểm.
Diệp Hiên là một người rất sợ phiền toái, chỉ là khi hắn gặp phải phiền phức cũng không tránh né, mà sẽ giải quyết phiền phức, hắn đã giết người của Địa Phủ, Sở Giang Vương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy cũng chỉ có thể chiến một trận với đối phương.
- Ngươi muốn ra tay với bản vương?
Sở Giang Vương hoàn toàn có thể cảm nhận được Diệp Hiên cũng không bất kỳ sợ hãi gì đối với hắn, khi hắn nhìn thấy Nghịch Tiên Trận đồ xuất hiện trong tay Diệp Hiên, đôi mắt hơi đông lại một cái, đáy lòng lại dâng lên một loại kiêng kỵ không thể nói rõ.
Không đúng, người này có huyền cơ khác.
Sở Giang Vương hơi biến sắc, cẩn thận nhìn Diệp Hiên, nhưng lại không nhìn ra chân thân Diệp Hiên, chỉ là Sở Giang Vương rất tin tưởng vào trực giác của mình, càng tin tưởng nhãn lực của mình.
Không phải có câu nói kia, không có Kim Cương Toản không được kéo đồ sứ sống, đối phương dám không sợ hãi đối mặt với một Đại La Kim Tiên như hắn, hiển nhiên có thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.
- Đạo hữu, ngươi giết người của Địa Phủ ta, có phải nên cho bản vương một giao phó hay không?
Sở Giang Vương thu khí tức lại, cũng không muốn khai chiến cùng Diệp Hiên, cũng không phải nói hắn sợ Diệp Hiên, mà bởi vì hắn đang ở Thiên Đình, càng không biết Diệp Hiên là ai, nếu như hắn vì thế mà trắng trợn đánh lên, nhất định sẽ gặp phải một chút sự cố.
Một tiểu quỷ vương chết, đương nhiên không bị Sở Giang Vương để ở trong mắt, chỉ là nếu như cứ để Diệp Hiên rời khỏi, truyền tới bên ngoài sẽ để cho bộ mặt Địa Phủ bị mất, đây cũng là nguyên nhân vì sao Sở Giang Vương xuất hiện ở nơi này.
Nhìn Sở Giang Vương cũng không ý định ra tay, Diệp Hiên tự nhiên cũng không muốn khai chiến, hơn nữa hắn cũng biết, là hắn giết người của Địa Phủ, việc này vốn có chút đuối lý, hơn nữa Sở Giang Vương chính là Diêm La Địa Phủ, càng là Đại La Kim Tiên, đối phương đã muốn xuống một bậc, mặt mũi này vẫn phải cho.
- Tiểu quỷ vương quấy nhiễu ta tu luyện, giết cũng đã giết, đây là Cửu Chuyển Huyền Tiên Đan, xem như bồi thường đối với Địa Phủ.
Diệp Hiên nói xong, trực tiếp đánh ra một lọ đan dược, Sở Giang Vương thuận tay tiếp lấy, sau đó lại liếc mắt nhìn Diệp Hiên thật sâu, thuận tay vứt đan dược cho Âm Dương phán quan nói:
- Các ngươi đều lui xuống đi, lần sau nhớ kỹ đừng sinh sự ở Thiên Đình, dù sao Thiên Đình này cũng không phải Địa Phủ của chúng ta.
- Cẩn tuân Diêm La giáo huấn.
Đám người Âm Dương phán quan khom người cúi đầu, sau đó lùi trở về Diêm La đạo tràng, chỉ là trong mắt đám người Địa Phủ lại có một tia nghi hoặc, không biết vì sao Sở Giang Vương luôn lãnh khốc vô tình lại không có ra tay đối với một tiên nhân nho nhỏ.
Kỳ thực đám người Âm Dương phán quan cũng không biết, thịnh hội Thiên Đình lần này tàng long ngọa hổ, Đại La Kim Tiên cũng không biết có bao nhiêu, thế lực khắp nơi cũng tề tụ về Thiên Đình, Sở Giang Vương thân là một trong Thập Điện Diêm La, tự nhiên không muốn bởi vì một quỷ vương chết mà khai chiến lung tung.
Linh Sơn tây phương, Xiển Triệt nhị giáo, quần tiên Thiên Đình, thế lực Địa Phủ, Thiên Đình này quá mức rắc rối phức tạp, đánh lên sẽ rút giây động rừng, đây cũng là chỗ Sở Giang Vương cố kỵ.