Đáng tiếc, đối mặt với tiếng gào thét của Ngọc Đế, Quảng Hàn tiên tử cũng không đáp lại, nàng si ngốc nhìn Diệp Hiên, đôi môi lại cắn chặt, trong mắt hiển hiện ra một làn hơi nước, sau đó lại biến thành một giọt nước mắt chảy ra.
Thời gian giống như đang tĩnh lặng, không gian tựa như đang đông kết, lúc này trong mắt Quảng Hàn tiên tử chỉ có một mình Diệp Hiên, Ngọc Đế gào thét giống như điên nhưng nàng cũng không nghe được, nàng càng không để bụng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, kinh hãi kia của quần tiên, lại đang từng bước đi tới phía Diệp Hiên.
- Ngươi... Ngươi còn sống... Ta... Ta đây là đang nằm mơ sao?
Quảng Hàn lẩm bẩm nói mớ, đôi tay run rẩy hơi vuốt ve hai gò má Diệp Hiên, khi nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Diệp Hiên truyền tới, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
- Khóc lóc làm mặt xấu khó coi.
Nhìn Quảng Hàn tiên tử nước mắt như mưa, Diệp Hiên êm ái lau khô vệt nước mắt trên mặt nàng, một màn mập mờ này của hai người xuất hiện trong mắt mọi người, Lăng Tiêu điện trở nên quỷ dị không tiếng động.
Quảng Hàn tiên tử là ai?
Thần nữ thượng cổ, thần nữ Vu Tộc, đệ nhất tiên tử tam giới, nữ nhân đẹp nhất trong thiên địa, còn chưa từng nghe qua nàng có cử chỉ thân mật như vậy với nam tử nào, chuyện này quả thật làm cho quần tiên không dám tin vào hai mắt của mình.
Bọn họ đang nhìn thấy cái gì?
Quảng Hàn tiên tử luôn trong trẻo lạnh lùng cô khiết lúc này lại biến thành một tiểu nữ tử, mặc cho Diệp Hiên vì nàng mà lau đi nước mắt trên gương mặt, càng không có chút né tránh nào, trên khuôn mặt còn có vẻ hạnh phúc.
Đại Vu thượng cổ Khoa Phụ ngơ ngác nhìn một màn này, cơ thể của hắn đều khẽ run, một chút đau khổ xẹt qua đáy mắt, bởi vì hắn chưa từng thấy qua Quảng Hàn tiên tử có bộ dáng như thế, mặc dù năm xưa đối với Đại Nghệ đều vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
- Thì ra, Tiểu Nga đã có người mình thích?
Khoa Phụ đau khổ lẩm bẩm, tâm tình càng có chút rơi xuống.
Tuy Khoa Phụ vẫn luôn xem Quảng Hàn tiên tử là muội muội mà đối đãi, nhưng kỳ thực giữa nội tâm hắn cũng có ý mến mộ, chỉ là phần mến mộ này làm cho hắn biến thành che chở, càng muốn chuyên tâm thúc đẩy Quảng Hàn tiên tử cùng Đại Nghệ đến với nhau, chỉ là trong năm tháng vô tận trôi qua, hắn phát hiện mình đã sai, thì ra Quảng Hàn tiên tử sớm đã có người trong lòng.
Trên cầu hỉ thước, Ngọc Đế ngơ ngác nhìn Quảng Hàn tiên tử cùng Diệp Hiên, hắn lại không còn chút uy nghiêm Thiên Đế nào, cơ thể đều không tự chủ được mà run rẩy, đôi mắt đều dần dần đỏ đậm, một loại cảm xúc oán ghét nảy sinh ở đáy lòng.
Một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi, hắn đã kết thành phu thê cùng Quảng Hàn tiên tử, vì sao hết lần này tới lần khác ở giây phút sau cùng, Diệp Hiên lại còn sống mà xuất hiện ở trước mặt của hắn?
Ngọc Đế thật không hiểu rõ, cũng không muốn suy nghĩ, hiện tại hắn chỉ muốn giết chết Diệp Hiên, đây cũng là ý niệm duy nhất của hắn lúc này.
- Ngươi nguyện ý đi theo ta không?
Trên cầu hỉ thước, Diệp Hiên không có đi hỏi tại sao Quảng Hàn tiên tử muốn gả cho Ngọc Đế, bởi vì căn bản không cần thiết, hắn đã xem Quảng Hàn tiên tử là nữ nhân của mình, hắn nhất định sẽ không để cho nam tử khác đi đến cướp lấy nàng.
Tình kiếp cũng tốt, yêu mến thân thể Quảng Hàn tiên tử cũng được, đây tất cả đều không quan trọng, Diệp Hiên chỉ hành sự theo tâm ý của mình.
- Ừm.
Một chữ đơn giản, đại biểu cho tâm ý của Quảng Hàn tiên tử, đến lúc này, nàng không có già mồm làm ra vẻ, tuy trong lòng vô cùng ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn về phía Diệp Hiên.
Bỗng nhiên, trong ánh mắt kinh hãi của quần tiên, Diệp Hiên lại bất chợt ôm Quảng Hàn tiên tử vào lòng, nhưng Quảng Hàn tiên tử cũng không hề chống cự, cứ như vậy tùy ý để Diệp Hiên nắm láy tay mình đi xuống cầu hỉ thước.
- Hai người các ngươi không thể đi.
Bỗng nhiên, Đại La tiên quang che trời che đất, sát cơ cực kỳ khủng bố vờn quanh ba mươi ba trọng Thiên Đình, một màn cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xuất hiện.
Mái tóc Ngọc Đế cuồng loạn tung bay, Đế Quan trên đầu đã rơi xuống, đôi mắt của hắn đỏ đậm như máu, bước ra một bước đã ngăn lại đường đi của hai người, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xuất hiện sát cơ chưa bao giờ có.
- Diệp Hiên, ngươi không nên xuất hiện, ngươi không nên xuất hiện.
Ngọc Đế điên cuồng gầm nhẹ, Đại La tiên quang ngưng tụ ở trong bàn tay hắn, sát cơ xích sắc như máu lưu chuyển trong tròng mắt hắn.
Nhìn Ngọc Đế điên cuồng, Quảng Hàn tiên tử tự nhiên thở dài nói:
- Bệ hạ, cũng xin ngài tránh ra.
- Thường Nga, vì sao, nàng nói cho trẫm đây là vì sao, trẫm nơi nào kém hơn hắn?
Đôi mắt Ngọc Đế sắp nứt ra, hắn tức giận gào thét với Thường Nga.
- Nàng biết trẫm vì nàng mà quyết liệt cùng Tây Vương Mẫu, càng không tiếc vì nàng đánh giết Thiên Bồng đắc tội Linh Sơn tây phương, lẽ nào tất cả những gì trẫm làm vẫn còn không so sánh được với tên Diệp Hiên này?
Không cam lòng, ghen ghét, bi thương, lúc này Ngọc Đế bi thống tột cùng, trái tim giống như đều bị một con dao lạnh như băng cắt qua, càng làm cho hắn đau có chút không thở nổi.
Đối mặt những lời chất vấn của Ngọc Đế, Quảng Hàn tiên tử cũng không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể trả lời hắn được.
Ông!
Chợt, Đại La tiên quang trào dâng, Quảng Thành Tử đạp không mà đến, cũng như Ngọc Đế, hắn ngăn lại đường đi của hai người.
- Đông Cực Đế Quân, ngươi giết Dương Tiễn sư điệt ta, trọng thương Ngọc Đỉnh sư huynh ta, có phải nên cho ta Xiển giáo một cái giao phó hay không?
Quảng Thành Tử bình tĩnh lên tiếng, nhưng chưởng chỉ cuồn cuộn, Phiên Thiên Ấn bị hắn lấy ra, cũng phong khốn phương thiên địa này.