Nhìn Quảng Hàn tiên tử lạnh lùng kiên định, Khoa Phụ run sợ, đau khổ tột cùng.
- Khoa Phụ đại ca.
Quảng Hàn tiên tử không dám nhìn thẳng mắt Khoa Phụ, chỉ đang khổ cực khẩn cầu Khoa Phụ.
- Giết!
Tất cả đau khổ cùng tức giận, làm cho Khoa Phụ cuối cùng cũng ra tay, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, bước ra một bước, hư không vỡ nát, Chiến Thể như núi cuồng bạo giết tới Ngọc Đế.
Một quyền loạn thiên địa, một cước đạp sơn hà, Khoa Phụ thân là Đại Vu thượng cổ, cơ thể là linh bảo đáng sợ nhất, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không dám đối đầu trực diện.
Ầm!
Đấm ra một quyền, Ngọc Đế hoảng loạn đón đỡ, cả người rút lui vạn dặm, Đại La tiên quang quanh thân đều vỡ nát, cái này cũng chứng minh một kích này của Khoa Phụ khủng bố đến cỡ nào.
- Khoa Phụ, ngươi muốn khơi mào Thiên Đình cùng Vu Tộc đại chiến sao?
Gặp phải một đòn như đập tan thiên địa này của Khoa Phụ, Ngọc Đế cũng không hơn gì, nếu không phải hắn có Tứ Phương Long Ấn ở trong tay, số mệnh mình cùng Thiên Đình liên hệ với nhau, chỉ sợ một kích vừa rồi này hắn đã phải bị đánh trọng thương.
- Thiên Đình chó má cái gì, ở trước mặt Vu Tộc ta chẳng qua chỉ là một con kiến hôi, tới chiến.
Đại Vu thượng cổ, loạn chiến thiên địa, đây tuyệt đối cũng không phải chỉ nói một chút, chưa từng e ngại qua bất kỳ đạo thống hay thế lực gì, phải biết rằng năm đó Thập Nhị Tổ Vu mặc dù đối mặt với Thánh nhân cũng dám gọi nhịp, cái này cũng đầy đủ nói rõ đặc tính vô pháp vô thiên của Vu Tộc.
Chưởng chỉ động tinh thần, phất tay cầm nhật nguyệt, Khoa Phụ quá mức khủng bố, vẫy tay một cái, Thái Hạo tinh không cũng nứt ra, tinh thần vẫn thạch rơi xuống, không ngừng giết tới đến Ngọc Đế.
- Diệp Hiên, ngươi nhanh chóng đi xuống hạ giới đi.
Khi Khoa Phụ cùng Ngọc Đế chiến đến cùng nhau, cũng triệt để cho Diệp Hiên cơ hội thở dốc, vào thời khắc Quảng Hàn tiên tử này xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hiên, lo lắng khuyên nhủ hắn.
- Theo ta đi cùng.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên nắm lấy tay Quảng Hàn tiên tử, vẻ thê lương không cam lại vô cùng nồng nặc trong ánh mắt, hắn cuối cùng vẫn thua, hắn không phải đối thủ của Ngọc Đế, cuối cùng vẫn còn phải nhờ đến Khoa Phụ vì hắn ngăn cản Ngọc Đế.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta thật không thể đi theo chàng.
Quảng Hàn tiên tử đau khổ cười một tiếng, nàng cuối cùng vẫn đẩy Diệp Hiên ra, bởi vì nàng biết nếu nàng thật lựa chọn cùng Diệp Hiên rời khỏi, không chỉ có Ngọc Đế sẽ không nghỉ, ngay cả Vu Tộc cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Hiên.
Hơn nữa, nàng đã lấy ra Tổ Vu lệnh phân phó Khoa Phụ cứu lấy Diệp Hiên, cái này đã xúc phạm cấm kỵ Vu Tộc, nàng nhất định phải trở về Vu Tộc thỉnh tội Tổ Vu, nếu như không làm như thế, cũng sẽ liên luỵ đến Diệp Hiên.
- Vì sao?
Diệp Hiên không cam gầm nhẹ, hắn cắn chặt răng, là bởi vì hắn quá yếu ớt sao?
- Diệp Hiên, ta tin tưởng chàng, ta tin tưởng chàng có thể bước vào Đại La, cũng có thể đi vào Chuẩn Thánh, cho đến khi trở thành Thánh nhân chí cao vô thượng, chỉ là hôm nay chàng nhất định phải trốn, để cho mình sống thật tốt, chàng và ta mới có một ngày gặp lại nhau kia.
Quảng Hàn tiên tử khẽ vuốt hai gò má Diệp Hiên, một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống từ trong mắt nàng.
Nhìn nước mắt trên mặt Quảng Hàn tiên tử, Diệp Hiên nắm chặt hai tay, đôi mắt đều có chút phiếm hồng, hắn thật chưa từng có vô lực qua như thế này, cũng chưa từng thất bại qua như thế này.
Hắn cho rằng hắn có thể mang Quảng Hàn tiên tử đi, hắn cho rằng bằng vào Nghịch Tiên Trận đồ thì có thể ngăn cản Ngọc Đế, nhưng sự thực lại nói cho hắn biết, đây tất cả đều là một truyện cười.
- Quảng Thành Tử, giết hắn!
Ngọc Đế cùng Khoa Phụ với chém giết trên bầu trời, chỉ là hai người thế lực ngang nhau ai cũng không biết làm sao được người nào, điều này cũng làm cho Ngọc Đế phải rống giận hét lớn với Quảng Thành Tử cùng Nam Hải Quan Âm, lúc này cũng chỉ có hai người có thể giết chết Diệp Hiên.
Không cần Ngọc Đế nhắc nhở, Quảng Thành Tử cùng Nam Hải Quan Âm sớm có quyết định này, hai người đã tập trung vào Diệp Hiên, Đại La tiên quang hơi nở rộ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo khởi ra tay đối với Diệp Hiên.
Ông.
Hư không chập chờn, một chút sóng lớn, một cung một tiễn xuất hiện ở trong hư không, điều này làm cho Quảng Thành Tử cùng Nam Hải Quan Âm biến sắc, Đại La tiên quang quanh thân đều có chút hỗn loạn, bởi vì hai người làm sao có thể nhìn không ra cái một cung một tiễn này, chính là cổ Thần khí năm xưa Đại Nghệ bắn diệt cửu đại kim ô thượng?
- Thường Nga, nàng cũng đã biết vì sao ta gặp phải nguy cơ sinh tử, cũng chưa từng sử dụng một cung một tiễn này không?
Trong hư không, Diệp Hiên buồn bã cười một tiếng, trả một cung một tiễn lại cho Quảng Hàn tiên tử, Quảng Hàn tiên tử rủ mày xuống, nàng yên lặng tiếp nhận một cung một tiễn, khổ sở nói:
- Bởi vì đây là của Đại Nghệ, cho nên chàng không muốn dùng Thần khí của hắn tới bảo mệnh.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, điều Quảng Hàn tiên tử nói chính là điều hắn muốn nói, hắn khẽ vuốt tóc Quảng Hàn tiên tử, in sâu dung nhan của nàng in vào trong đầu, sau đó lại yên lặng xoay người nhìn về phía Quảng Thành Tử cùng Nam Hải Quan Âm, âm thanh thê lương lúc này vang lên.
- Các ngươi đều muốn giết ta, vậy hãy để cho ta xem một chút, các ngươi có bản lĩnh này hay không.
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên cô tịch, một cảm giác xấu cực kỳ dâng lên ở trong lòng Quảng Hàn tiên tử, điều này cũng làm cho nàng biến sắc, nói:
- Diệp Hiên, chàng muốn làm gì?