Kinh đô, một tòa đại viện không biết tên.
Một bãi đá, hai cái ghế đá, một ấm trà xanh trưng bày ở trên bãi đá, Thanh Long cười khổ, đưa cho Diệp Hiên ly nước trà, mà sau lưng Thanh Long càng có rất nhiều thành viên địa tổ đứng đấy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên là cực kỳ hiếu kỳ và kính nể.
Ở trong đại viện Diệp gia, Diệp Hiên lộ ra thực lực đã làm cho thành viên địa tổ chấn động không hiểu.
Bọn họ dám ngàn lần khẳng định, vị Diệp Hiên đại nhân này chỉ sợ sớm đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết, nếu không thì làm sao có thể cưỡi kiếm giết người, tạo thành uy thế kinh khủng như vậy?
Mọi người đều kính trọng cường giả, ngay cả ở đô thị hiện đại hóa như nơi này cũng không ngoại lệ, mà thành viên địa tổ đều có một ít người kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Diệp Hiên, bọn họ đều thu liễm tất cả, đây cũng là tôn kính của bọn họ đối với cường giả.
- Diệp tiên sinh, nay ngài đã làm một chuyện đại sự lớn oanh động cả kinh đô.
Thanh Long liên tục cười khổ.
Diệp Hiên cũng biết chuyện hôm nay làm cho Thanh Long có chút khó xử, cậu cũng không phải người không biết phân biệt, chậm rãi gật đầu nói với Thanh Long:
- Ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng, nếu sau này anh có gì khó khắn, có thể tới Giang Nam tìm tôi.
Diệp Hiên nói xong nói, bánh ít đi, bánh quy lại, trực tiếp đưa một bản sách cổ cho Thanh Long nói:
- Đây vốn là dưỡng khí chi pháp, anh chăm chỉ tu luyện, không ra nửa năm làm có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Tiếp nhận sách cổ, sắc mặt Thanh Long phức tạp, không ngờ Diệp Hiên lại tặng cho mình một món quà vừa dầy vừa nặng như này, điều này cũng làm cho hắn đứng dậy cúi đầu đối với Diệp Hiên, nói:
- Món quà quý giá này, Thanh Long không dám nhận, chỉ là chuyện hôm nay còn cần giao phó cho phía trên, cũng xin Diệp tiên sinh dừng ở kinh đô mấy ngày, có thể mấy vị thủ trưởng muốn gặp ngài một lần.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, không cần Thanh Long giải thích, hắn cũng hiểu rõ tất nhiên cao tầng Hạ quốc muốn gặp mình, dù sao Diệp gia cũng là một trong bát đại gia tộc tại kinh đô, mặc dù hắn không có giết chết cha con Diệp gia, nhưng lại tạo thành tác dụng phụ cực lớn, gặp mặt một lần cũng tốt, cũng có thể miễn ngày sau có chút phiền phức.
- Được, tôi chờ tin tức của anh.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
...
Cũng trong lúc đó.
Thượng tầng kinh đô triệt để oanh động, Diệp gia thân là bát đại gia tộc, lại bị người khác tàn sát, hơn nữa lại là khách khanh địa tổ Vũ An Ti gây nên, Thanh Long thân là tổ trưởng địa tổ không tiếc đắc tội Diệp gia, cũng muốn ra sức bảo vệ người này, càng chưa cho ti trưởng Vũ An ti một phần tình mọn, khi tin tức kia truyền khắp nơi, kinh đô cũng vì vậy mà an tĩnh lại một cách lạ thường.
Bát đại gia tộc kinh đô, kỳ thế lực thâm căn cố đế, ở tam giới quân chính thương, càng có quyền lên tiếng cực lớn, mặc dù bọn họ không thể nói đồng khí liên chi (*), nhưng đạo lý môi hở răng lạnh bọn họ đều hiểu.
(*) Thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
Đây cũng không phải là vấn đề Diệp gia không ném được mất mặt, mà là liên lụy đến quan hệ quyền lợi của bát đại gia tộc, hôm nay Diệp gia suýt chút nữa đã hủy nhà chết người, khó bảo toàn ngày khác gia tộc khác cũng sẽ gặp loại tai nạn này.
Nếu như mấy vị đại lão thượng tầng nhất Hạ quốc xử lý không tốt vấn đề này, cũng sẽ gây nên một phen chấn động trong tam giới quân chính thương Hạ quốc.
Thờ ơ lạnh nhạt, ngồi chờ kết quả, đây chính là thái độ của bát đại gia tộc.
Diệp gia, Nam Cung gia, mấy vị đại lão phủ đệ nhiều lần ra vào Hạ quốc, chỉ là mỗi lần đều khẽ nhíu mày đi ra, cũng không có được kết quả bọn họ mong muốn.
...
Súng vác trên vai, đạn lên nòng, cảnh giới sâm nghiêm, trong một căn phòng họp bí mật, bốn vị lãnh đạo cao nhất Hạ quốc ngồi đàng hoàng ở đây, ti trưởng Vũ An ti đứng bên cạnh, mà Thanh Long cũng đang bình tĩnh đứng trong đó.
Đi, đi, đi.
Ngón tay xao động trên bàn không ngừng truyền đến âm thanh, Binh Mã Đại Nguyên Soái Hạ quốc, Lý Lâm Quốc râu tóc trắng tinh, tuy đã bảy mươi tuổi, nhưng lại làm cho người khá có một loại cảm giác không giận tự uy.
- Ty trưởng Lâm, ông nói đều là sự thật?
Lý Lâm Quốc nhíu mày, trên mặt đều là biểu cảm rất khó nhìn.
- Nguyên soái, những câu tôi nói đều là thật, Diệp Hiên có thể đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, ỷ vào một thân tu vi hoành hành vô kỵ, càng tàn sát trên trăm mạng người ở Diệp gia.
Ti trưởng Vũ An ti nói chắc như đinh đóng cột.
- Cảnh giới Tiên Thiên?
Lý Lâm Quốc tự nhiên thở dài nói:
- Khó có được, lão già tôi đây bước vào Tiên thiên, tuy đã hơn mười năm, nhưng ở số tuổi này của cậu ta thì cũng chỉ là một thiên tài.
- Lão Lý, cũng không thể nói như vậy, tuy người này bước vào Tiên thiên, nhưng lại hoàn toàn không nhìn kỹ luật pháp có gì, nếu như không để cho Diệp gia một cái giao phó, chỉ sợ bát đại gia tộc sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trương tể tướng quản lý chính vụ Hạ quốc, cũng hiểu thật sâu vũng nước này sâu đậm như thế nào, nếu như xử lý không tốt, sẽ tạo thành chấn động cực lớn cho Hạ quốc.
- Hừ!
- Những thứ sâu mọt quốc gia đáng chết này, sớm nên toàn bộ tiêu diệt, nhìn bây giờ quân chính thương tam giới, bên nào không có người của bát đại gia tộc bọn họ, nếu như cứ thế mãi xuống phía dưới, chỉ sợ cái thanh bình thịnh thế này sớm muộn phải bị những gia tộc này như tằm ăn hết.
Binh Bộ Thượng Thư - Hạ Thiết Sơn oán hận lên tiếng, tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ việc Diệp tiểu tử làm cũng không có gì, vừa lúc giết chết nhuệ khí những người này, nói cho bọn họ Hạ quốc chính là Hạ quốc của dân chúng, cũng không phải là nơi bọn họ có thể muốn làm gì thì làm.