- Hừ!
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền đến, chỉ thấy Hỏa Nha đạo nhân lúc trước bị Diệp Hiên uy hiếp ngồi xếp bằng một bên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng lộ ra vẻ vô cùng bất thiện.
- Đại ca, chính vị Đại Thánh Bắc Thần này bức bách tiểu đệ mở ra không gian Tu Di, đoạt đi bảo bối ta vừa mới lấy được, kính xin đại ca làm chủ cho tiểu đệ.
Chỉ thấy Hỏa Nha đạo nhân đang tức giận lên tiếng với một vị đạo nhân mặc y phục màu đen, hiển nhiên đây chính là chỗ dựa của hắn.
Hắc y đạo nhân, màu da trắng bệch, cơ thể gầy yếu, chính là bộ dáng của một vị thanh niên, chỉ là hai hàng lông mày bạc trắng, giờ phút này đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn chỉ mở hai mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Diệp Hiên, sau đó lại nhắm lại.
- Hôm nay chính là Ngao Thuận đạo hữu mời chúng ta dự tiệc, thân là khách nhân tự nhiên không dễ phá vỡ quy củ long cung, chờ ra khỏi Thủy Tinh cung này, đại ca tự sẽ làm chủ cho ngươi. Bổn vương rất muốn nhìn một chút, kẻ ngu xuẩn dám tự phong Đại Thánh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, ngay cả người của Vẫn Tiên Động ta cũng dám khi nhục.
Giọng của hắc y đạo nhân không cao, mắt lạnh liếc nhìn Diệp Hiên một cái, một nụ cười tàn khốc hiện ra, trong mắt càng xẹt qua sát khí lạnh lùng, điều này cũng làm cho các vị yêu vương quỷ dị cười thầm, tất cả đều là một bộ biểu tình xem kịch.
- Ứng Long Vương?
Khi nhìn thấy hắc y đạo nhân, sắc mặt Chúc Long Vương đại biến, đáy mắt lại xẹt qua vẻ kiêng kỵ nồng đậm.
- Xem ra ngươi còn biết ta, không tệ không tệ.
Ứng Long Vương mỉm cười, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Chúc Long Vương, sau đó khép hờ đôi mắt không lên tiếng, nhưng lại làm cho sắc mặt Chúc Long Vương cùng Thôn Thiên Cáp Mô nghiêm trọng hẳn lên.
- Đại ca, Ứng Long Vương này chính là Động chủ Vẫn Tiên động, thủ hạ có ba mươi sáu động yêu vương, tu vi kém nhất đều là La Thiên Huyền Tiên, tu vi người này càng cực kỳ khó lường, thần thông càng vô cùng quỷ dị, có lời đồn nói người này sớm đã bước vào cảnh giới Đại La, đại ca còn cần phải cẩn thận mới được.
Thôn Thiên Cóc âm thầm truyền âm với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, đối với lời nhắc nhở của Thôn Thiên Cáp Mô, Diệp Hiên cũng không có chút lay động gì, từ đầu đến cuối hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Ứng Long Vương một cái, chỉ là lúc đôi mắt hắn mở ra, một tia sắc lạnh lặng lẽ xẹt qua, khóe miệng lại hơi phác họa ra vẻ quỷ dị.
Chính cái gọi là đạp phá giày sắt không tìm được, đến lúc tìm thấy lại chẳng tốn công phu, Diệp Hiên tìm khắp Bắc Câu Lô Châu đều là cũng không thể tìm thấy yêu vương Đại La cảnh, giờ phút này lại có người đưa tới cửa, làm sao có thể làm cho hắn không thích?
Khoanh chân ngồi xuống, không gợn sóng, Diệp Hiên đã sớm ghi nhớ khí tức của người này, ngay cả khi hắn muốn chạy trốn khỏi Bắc Hải Long Cung cũng không có khả năng.
Quần yêu tề tụ, yêu quang nhộn nhạo, cũng làm cho không gian này trở nên quỷ dị đến cực điểm, nhưng Bắc Hải Long Vương lại không có chút cảm giác nào, ngược lại còn nâng chén lên kính đến các yêu vương ở đây, nói:
- Chư vị đạo hữu từ xa đến tham gia trận đại yến quần tiên này, chính là cho Ngao Thuận ta thể diện, lão Long ta ở đây kính chư vị một chén.
Bắc Hải Long Vương kính rượu, quần yêu tự nhiên nâng chén nghênh đón, khi ly đầu tiên uống xuống, ánh mắt quần yêu cũng tập trung ở trên người Ngao Thuận.
Hiển nhiên, những yêu vương này đến đây cũng không phải nhàn rỗi vô sự, chỉ vì Bắc Hải Long Vương nói có việc quan trọng muốn thương lượng, nếu không có lợi ích, Bắc Hải Long Vương tự nhiên sẽ không hưng sư động chúng mời bọn họ đến đây.
- Ngao đạo hữu tuy rằng xếp hạng tiên ban. Nhưng chúng ta cũng là bạn cũ nhiều năm, nơi này lại không có người ngoài, không biết mời bằng hữu chúng ta đến đây có là đại sự gì cần thương lượng?
Hắc Giao Vương, cảnh giới La Thiên Kim Tiên, cũng là hạng người thanh danh hiển hách ở Bắc Câu Lô Châu, giờ phút này lên tiếng thăm dò Ngao Thuận, đây cũng là nghi vấn trong lòng quần yêu.
Nhắc tới chính sự, nụ cười trên mặt Ngao Thuận đã không còn nữa, vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng, cũng làm cho quần yêu ở đây kiên nhẫn chờ đợi, biết kế tiếp chính là trọng điểm.
- Chư vị đạo hữu đã từng nghe qua Bắc Minh Hải không?
Ước chừng qua mấy chục hơi thở, Ngao Thuận cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ là khi hắn nói xong, yêu vương ở đây đều hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều tràn ngập vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cũng chưa từng nghe nói qua Bắc Minh Hải gì.
Còn các đại yêu vương ngồi ở hàng ghế đầu, có người ngẩn mặt ra, hai tay đều hơi nắm chặt, ánh mắt nhìn về phía Bắc Hải Long Vương xẹt qua một chút kinh ngạc, hiển nhiên Bắc Minh Hải này đã làm cho tâm thần bọn họ rung động.
- Bắc Minh chi hải, Thần Hải thượng cổ, nghe đồn sớm đã tan biến trong thiên địa, không biết Long Vương nói như vậy là có ý gì?
Đôi mắt Ứng Long Vương híp lại, yêu quang quanh thân đều hơi nhộn nhạo, trong lòng cũng không còn bình tĩnh, bởi vì hắn mơ hồ đoán được Bắc Hải Long Vương muốn nhắc tới một bí mật thật lớn.
Ngao Thuận vuốt râu cười nói:
- Nếu ta nói Bắc Minh Hải vẫn chưa biến mất, ngay ở nơi sâu nhất trong Bắc Hải ta, không biết ngươi sẽ cảm nghĩ như thế nào đây?
Ùm!
Ứng Long Vương nhanh chóng đứng dậy, yêu quang quanh thân đều nhộn nhạo ra, chỉ là hắn cũng biết mình thất thố, lần nữa bình tĩnh ngồi xuống, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Bắc Hải Long Vương lại hiện ra vẻ lo lắng.
- Côn Bằng yêu sư.
Bỗng nhiên, Chúc Long Vương nói ra từng chữ từng chữ, đôi mắt đều tỏa sáng, càng gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Hải Long Vương, làm cho Yêu Vương ở đây hít một hơi lạnh, càng để cho không gian xung quanh trở nên yên lặng quỷ dị.