Nhìn Ứng Long Vương trước mắt bày ra vẻ mặt hèn mọn, Diệp Hiên tàn khốc mỉm cười nói:.
- Nghiệt long nho nhỏ, lúc đầu ngươi có thể sống lâu hơn một chút, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác muốn tự tìm đường chết, bản đế tự nhiên sẽ thành toàn ngươi.
- Chết!
Bỗng nhiên... Diệp Hiên dữ tợn gầm nhẹ, tay hắn sáng lên, đó là ánh sáng đồ tiên sát thần, khi hắn vỗ một chưởng xuống đầu Ứng Long Vương, chỉ thấy trong miệng Ứng Long Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương mà không cam lòng, làm cho người nghe sợ hãi tột cùng.
- Đông Cực Đế Quân ngươi chết không yên lành!
Kiếp Tiên thuật lặng yên tác dụng ở trên người Ứng Long Vương, làm cho thân thể hắn vỡ nát từng khúc, trong miệng phát ra trớ chú cực kỳ ác độc, Diệp Hiên lạnh nhạt quan sát, quanh thân càng nở rộ khí tức bạo ngược.
- A, giết... Giết ta... Giết ta... Cầu... Cầu ngươi...
Thân thể Ứng Long Vương cuối cùng nổ tung, tu vi đạo quả của hắn bị Kiếp Tiên thuật ngưng tụ thành một viên viên cầu màu máu, nguyên thần đang ở trong huyết sắc viên cầu thống khổ kêu rên, hiển nhiên đang gặp dằn vặt không cách nào tưởng tượng.
Kiếp Tiên thuật cực kỳ hung ác tàn khốc, người bị thi thuật phải bị nỗi khổ vạn kiến đốt thân, càng giống như có ngàn vạn thanh đao đang cắt chém nguyên thần, tuyệt đối không phải sinh linh bình thường có thể nhịn chịu, cho nên Kiếp Tiên thuật cực kỳ ác độc tàn nhẫn, cũng là một loại pháp thuật cực kỳ tà ác.
…
Bắc Hải long cung, phong thiên khốn địa, sinh tử bát môn, luân chuyển không ngớt, ai cũng đừng nghĩ ra, ai cũng đừng nghĩ vào.
Mười hai vị La Thiên Yêu Vương kêu rên liên hồi, cho dù là Ứng Long Vương cũng không ngoại lệ, nhục thân bọn họ bị đánh nổ, nguyên thần bị Kiếp Tiên thuật dằn vặt, kết quả làm cho bầy yêu không đành lòng nhìn thẳng.
Một viên huyết sắc viên cầu luân chuyển ở trong lòng bàn tay Diệp Hiên, huyết quang chói mắt chiếu rọi Bắc Hải long cung huyết sắc mà mỹ lệ, càng làm cho Yêu Vương ở đây câm như hến.
- Bái kiến Đông Cực Đế Quân.
Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận lấy lại tinh thần trước nhất, hắn trực tiếp quỳ sát dập đầu với Diệp Hiên, tư thế thả cực thấp, điều này cũng làm cho bầy yêu thông suốt, dồn dập đại lễ thăm viếng Diệp Hiên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bắc Hải long cung vang lên âm thanh sơn hô hải khiếu, bên cạnh từng tiếng cung kính bái chào là một bầu không khí với cảm giác cực kỳ quỷ dị quanh quẩn trong long cung.
- Đại... Đại ca?
Thôn Thiên Cáp Mô ồm ồm, há miệng có chút nói không nên lời, hiển nhiên đến bây giờ còn không thể tin được Đông Cực Đế Quân là đại ca của mình.
- Ngốc tử, còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau mau bái kiến đại ca?
Thanh Khâu Vương thông tuệ, đôi mắt nàng nhất chuyển vội vàng lôi kéo Thôn Thiên Cáp Mô cúi đầu với Diệp Hiên, trầm tĩnh đứng ở trái phải phía sau Diệp Hiên, cũng không có mở miệng hỏi ý bất kỳ thứ gì.
Thanh Khâu Vương rất thông minh, mặc kệ vị đại ca này là Khổng Ly cũng tốt, hay là Đông Cực Đế Quân cũng được, cũng không có bất kỳ quan hệ, bởi vì từ đầu đến cuối bọn họ đều không phản bội Diệp Hiên.
Diệp Hiên mỉm cười, rất tán thưởng Thanh Khâu Vương thức thời, hắn rất thích mến giao tiếp cùng người thông minh, mà Thanh Khâu Vương chính là người thông minh.
- Đại... Đại ca... Tiểu... Tiểu đệ biết sai.....
Bỗng nhiên, sắc mặt Chúc Long Vương tái nhợt, lảo đảo nghiêng ngã chạy tới Diệp Hiên, quỳ sát dưới chân Diệp Hiên, không ngừng dập đầu hướng Diệp Hiên, nước mắt nước mũi khẩn cầu.
Nhìn Chúc Long Vương đau khổ khẩn cầu dưới chân, ánh mắt Diệp Hiên yên tĩnh, nói:.
- Bất kể nói thế nào ngươi ta làm huynh đệ một hồi, hiền đệ ngươi đang làm cái gì?
Diệp Hiên vừa nói chuyện, tự tay nâng Chúc Long Vương dậy, càng thân thiết phủi tro bụi trên người hắn, giống như căn bản không thèm để ý Chúc Long Vương trước đó phản bội.
Diệp Hiên cử động làm cho sắc mặt Chúc Long Vương trắng bệch, hắn như thế nào không biết tính tình Diệp Hiên.
Chúc Long Vương đã từng nghe qua hung danh của Đông Cực Đế Quân, càng gặp qua thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Hiên, lúc này Diệp Hiên thân thiết ôn hoà, chỉ sợ sau một khắc sẽ muốn tính mạng của hắn.
Thân thể Chúc Long Vương đang run rẩy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng cực kỳ kinh hoảng, khi hắn nhìn thấy Thanh Khâu Vương, hy vọng sống sót nổi lên đáy mắt.
- Tiểu muội, ta sai, ta thật lỗi, cầu ngươi giúp ta van nài đại ca, cầu ngươi!
Chúc Long Vương khóc ròng ròng khẩn cầu Thanh Khâu Vương.
Đối mặt Chúc Long Vương xin giúp đỡ, Thanh Khâu Vương mặt hiện vẻ không đành lòng, bất kể nói thế nào nàng và Chúc Long Vương cũng giao tiếp nhau vài vạn năm, bình thường đi lại nhiều, nếu để nàng nhìn Chúc Long Vương chết thảm, thật không đành lòng.
- Đại ca, Chúc Long Vương chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng xin đại ca cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội.
Thanh Khâu Vương thi lễ với Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể từ bi tha Chúc Long Vương một mạng.
- Tiểu muội, ngươi làm sao, đại ca nói muốn giết huynh đệ nhà mình à?
Diệp Hiên lên tiếng, điều này cũng làm cho Thanh Khâu Vương ngẩn ra, nàng vốn tưởng rằng Diệp Hiên tất sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ rằng là loại kết quả này.
- Đại ca, ngươi... ?
Thanh Khâu Vương cắn môi.
- Đa tạ đại ca tha mạng, đa tạ đại ca tha mạng.
Chúc Long Vương không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, càng không ngừng bái tạ Diệp Hiên, hiển nhiên có thể thoát được một mạng, hắn vô cùng kích động.
- Ta đây cá nhân ở đâu, nhìn kỹ huynh đệ nhà mình như tay chân, mặc dù ngươi làm chuyện sai, nhưng đại ca làm sao có thể nhẫn tâm giết ngươi?- Diệp Hiên tự nhiên thở dài, mà sau vỗ vỗ Chúc Long Vương bả vai, âm thanh thành khẩn nói.