- Ngao Thuận, ngươi muốn đi đâu?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên mở hai mắt ra nhìn về phía Bắc Hải Long Vương, chỉ thấy Long Vương lão nhị đang đang lặng lẽ đi tới điện sau, khi hắn nghe được tiếng Diệp Hiên gọi, thân thể chợt ngưng trệ, giống như may móc nhìn nhìn lại Diệp Hiên.
- Đế... Đế Quân... Tiểu long cũng không có đắc tội ngài.
Ngao Thuận cố gắng lộ ra nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Hiên lại lộ cực kỳ sợ hãi.
Đông đông đông.
Diệp Hiên bước chậm đi đến, ngồi ở trên long ỷ, điều này cũng làm cho Ngao Thuận quỳ sát xuống, thân thể đều run lẩy bẩy.
- Đại ca, giải quyết toàn bộ.
Thôn Thiên Cáp Mô cùng Thanh Khâu Vương tắm máu cả người, khí tức quanh thân tràn đầy hung ác, lúc này trở về bên người Diệp Hiên, đôi mắt đang nhìn Bắc Hải Long Vương càng hiện ra vẻ hung ác nham hiểm.
- Đại ca, Côn Bằng truyền thừa cực kỳ quan trọng, Bắc Hải Long Vương này....
Thôn Thiên Cáp Mô kích động lên tiếng, không đợi hắn nói xong, Diệp Hiên phất tay cắt lời, nhìn lại Bắc Hải Long Vương.
- Đế Quân, tiểu long không dám độc chiếm Côn Bằng truyền thừa, còn đây là địa đồ bước vào Bắc Minh Chi Hải, nhưng cần tinh huyết bách yêu mới có thể mở phong cấm, hiện tại tiểu long nguyện ý đưa cho Đế Quân.
Bắc Hải Long Vương căn bản không chút do dự, trực tiếp lấy ra một khối ngọc bài màu đen từ trong không gian, dùng hai tay trình cho Diệp Hiên.
Ngọc bài màu đen không phải vàng không phải sắt cũng không phải gỗ, không biết chính vật gì chế thành, một cổ khí tức cực kỳ cỗ lão đập vào mặt Diệp Hiên, hiển nhiên là đồ cổ từ thời Hồng Hoang, không thể nghi ngờ.
Chính diện ngọc bài màu đen điêu khắc đường văn phức tạp, hiển nhiên là địa đồ đi vào Bắc Minh Chi Hải, khi Diệp Hiên cầm ngọc bài lên xem, vẻ kinh ngạc xẹt qua đáy mắt hắn.
Chỉ thấy phía sau ngọc bài đen như mực, còn có yêu quang hơi yếu đang lóe lên, một con Côn Ngư nhảy ra, âm thanh thét bể tam giớitruyền đến bên tai Diệp Hiên.
Còn chưa xong, Côn Ngư chợt biến ảo, hóa thành một bằng điểu bỗng nhiên nhảy vào trong đôi mắt Diệp Hiên, âm thanh kêu to đánh rách tả tơi vạn cổ, tức thì làm cho thức hải Diệp Hiên rung chuyển, càng cho Diệp Hiên một loại cảm giác cực kỳ đau đớn.
Keng!
Diệp Hiên trong nháy mắt ngẩn ngơ, ngọc bài màu đen rớt xuống đất, điều này làm cho sắc mặt hai người Thôn Thiên Cáp Mô đại biến, yêu quang khủng bố bạo phát, một chưởng đánh tới Bắc Hải Long Vương.
- Ngươi tìm chết.
Thôn Thiên Cáp Mô rống giận gào thét.
- Lui xuống.
Chợt, âm thanh Diệp Hiên truyền đến, khí tức Thôn Thiên Cáp Mô cứng lại, nhanh chóng nhìn lại Diệp Hiên, vừa nhìn mới phát hiện Diệp Hiên cũng không bất kỳ khác thường gì, ngọc bài màu đen lần nữa bị Diệp Hiên cầm trong tay.
- Côn Bằng truyền thừa?
Diệp Hiên không ngừng đùa bỡn ngọc bài trong tay, một nụ cười quỷ dị hiện raở khóe miệng hắn, nhìn về phía Ngao Thuận đang quỳ rạp sát đất, nhẹ nhàng nói:.
- Ngao Thuận, bản đế có chút không hiểu rõ, ngươi đã biết Bắc Minh Chi Hải ở phương nào, vì sao không hưởng riêng bí mật, ngược lại triệu tập rất nhiều Yêu Vương đến đây?
Nghe thấy Diệp Hiên hỏi, đôi mắt Ngao Thuận chuyển động, miễn cưỡng cười vui nói:.
- Đế Quân minh giám, tiểu long trước đó có nói qua, Bắc Minh Chi Hải quá mức hung hiểm, muốn khai mở phong cấm cần tinh huyết của bách yêu, hơn nữa tiểu long chẳng qua La Thiên Huyền Tiên, mặc dù muốn độc chiếm Côn Bằng truyền thừa, nhưng cũng hữu tâm vô lực, cũng chỉ có thể ra hạ sách cùng hưởng với bầy yêu.
Ngao Thuận nói đến đây thoáng ngừng một lúc, cười lấy lòng nói.
- Chỉ là tiểu long không biết Đế Quân đến long cung ta, hiện tại bầy yêu đều bị Đế Quân tiêu diệt, tinh huyết bách yêu dễ như trở bàn tay, hơn nữa Đế Quân ngài tu vi thông thiên, muốn thu được Côn Bằng truyền thừa tự nhiên dễ dàng, tiểu long càng muốn mang theo Bắc Hải Long Cung đầu nhập vào Đế Quân, từ nay về sau làm thiên lôi của ngài, sai đâu đánh đó.
Nhìn khuôn mặt Bắc Hải Long Vương cười lấy lòng, Diệp Hiên quỷ dị mỉm cười nói:.
- Kỳ thực bản đế không chút hứng thú đối với Côn Bằng truyền thừa, ngươi đã không muốn nói lời nói thật, bản đế cũng không bắt buộc ngươi.
Diệp Hiên đứng dậy từ trên long ỷ, chưởng chỉ phất qua, thu nhập hết huyết sắc viên cầu vào không gian, sau đó bước ra khỏi Bắc Hải Long Cung, dung mạo của hắn cũng lần nữa biến ảo thành dáng dấp của Khổng Ly, chỉ là âm thanh âm lãnh ác độc bên tai vang lên hai người Thôn Thiên Cáp Mô.
- Diệt hắn Bắc Hải Long Cung, chém tận giết tuyệt, một tộc nhân cũng không lưu lại.
- Đế Quân tha mạng.
- A!
Diệp Hiên đi ra khỏi Bắc Hải Long Cung, nhưng sau lưng hắn lại truyền đến tiếng Ngao Thuận sợ run khẩn cầu, theo một hồi nổ lớn truyền đến, âm thanh Ngao Thuận cũng ngừng.
Trước khi đi, Diệp Hiên đã lên tiếng, hai đại Yêu Vương tự nhiên muốn làm theo Diệp Hiên phân phó, trực tiếp đánh Ngao Thuận hồn phi phách tán, sau đó như thượng cổ hung ma tiến hành một hồi đồ sát thảm tuyệt cả Bắc Hải Long Cung.
Trên khoảng không Bắc Hải, Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi.
Mặt biển bình tĩnh không lay động, nhưng có ai biết, Bắc Hải Long Cung đang gặp một trận tàn sát huyết tinh không cách nào tưởng tượng.
Diệp Hiên đã hiển hóa ra dung mạo của hắn, hắn đương nhiên sẽ không buông tha Ngao Thuận cùng Bắc Hải Long Cung, dù sao chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
Có thể sẽ có người sẽ hỏi, lẽ nào Diệp Hiên không có hứng thú với Côn Bằng truyền thừa?
Kỳ thực, Diệp Hiên thừa rất có hứng thú với Côn Bằng truyền, nhưng Diệp Hiên cũng cực kỳ lãnh tĩnh, làm việc trật tự rõ ràng, sẽ không ném dưa hấu nhặt hạt vừng.
Đầu tiên, lần này đi Bắc Hải, Diệp Hiên ngẫu nhiên lấy được tiểu đỉnh dung nhập vào thanh đồng kinh thư, thanh đồng kinh thư nhiều thêm một phần kinh văn, đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn dành cho hắn.