- Trăm năm, trong vòng trăm năm ta sẽ bước vào Đại La, đến lúc đó sẽ không ngại đánh với ngươi một trận, không biết minh vương có dám ứng chiến?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, âm thanh dần dần trở nên hung lệ.
- Ha ha.
- Truyện cười, chuyện cười lớn, bản tọa muốn giết ngươi liền giết ngươi, cho dù trăm năm sau ngươi bước vào Đại La, lẽ nào ngươi cho rằng mình là đối thủ của bản tọa?
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
- Có phải đối thủ hay không, trăm năm sau sẽ biết, chỉ là không biết ngươi dám ứng chiến hay không?
Diệp Hiên cười lạnh.
- Khích tướng?
Khổng Tuyên khinh thường mỉm cười, nhưng sát cơ quanh thân lần nữa biến mất, hắn thật sâu liếc mắt nhìn Diệp Hiên, trầm giọng nói:.
- Tiểu oa oa, không thể không nói, tuy phép khích tướng của ngươi có chút cấp thấp, nhưng rất hữu dụng với bản tọa, vậy bản tọa cho ngươi trăm năm, trăm năm sau, bản tọa đến lấy tính mạng của ngươi.
- Được, ngươi và ta vỗ tay phát thề, trăm năm sau, ngươi và ta chiến một trận trên ba mươi ba trọng thiên đình.
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, vươn tay phải ra nhìn về phía Khổng Tuyên.
Một màn như thế, làm cho Khổng Tuyên hơi ngạc nhiên, sau đó thoải mái cười to, trong ánh mắt hoảng sợ của đám người Thân Công Báo, vươn ra tay phải đánh vào tay phải của Diệp Hiên một cái.
- Tiểu oa oa, ta chờ ngươi trăm năm sau bước vào Đại La.
Khổng Tuyên lên tiếng cuồng tiếu, kim quang che trời bao phủ cả người, thiên địa pháp tắc đang vặn vẹo, trong nháy mắt hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng kim biến mất không thấy.
Tuyệt Tiên Kiếm bắn nhanh rơi xuống trong thiên khung, lần nữa trở lại trong tay Thân Công Báo, Khổng Tuyên cũng không có ý cướp đoạt linh bảo của Thánh nhân, trừ phi hắn thật muốn đắc tội Thông Thiên giáo Chủ.
- Minh vương cứu ta!
Nam Hải Quan Âm bi thảm cầu cứu, đáng tiếc Khổng Tuyên từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn nàng, càng chưa nói cứu nàng.
Hô!
Khổng Tuyên rời khỏi, Diệp Hiên thở phào một hơi, cái trán đều xuất hiện mồ hôi lấm tấm, hiển nhiên vừa rồi hắn giả vờ bình tĩnh, kỳ thực nội tâm cũng rất hoảng loạn, đối mặt đại năng thông thiên không thể địch lại, sao Diệp Hiên có thể chân chính bình tĩnh?
Vừa rồi, Diệp Hiên chỉ là đi nước cờ hiểm, hắn cũng không dám xác định Khổng Tuyên có thể ra tay với hắn hay không, hoàn hảo hắn thành công, hắn tránh khỏi một lần nguy cơ sinh tử.
Khổng Tuyên người này tuy vui giận thất thường, nhưng kiêu ngạo trong xương không cho phép hắn ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng coi là một nam nhân ngông ngênh kiên cường trong tam giới, tuyệt đối không phải loại ngụy quân tử tâm cơ tràn đầy như Ngọc Đế kia.
- Đế Quân, lá gan của ngươi cũng quá lớn đi.
Thân Công Báo vẫn còn sợ hãi nói.
- Khổng Tuyên tính tình chính trực, quả thật là nhân vật số một.
Diệp Hiên tán thán lên tiếng, cũng cực kỳ thưởng thức Khổng Tuyên.
- Đế Quân, kỳ thực ngươi không cần phải ước chiến với minh vương, minh vương chỉ muốn thu ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi bái hắn làm thầy, hắn tự nhiên sẽ che chở ngươi, mặc dù ngươi trở lại Thiên Đình, Ngọc Đế cũng không dám làm thế nào ngươi.
Thân Công Báo thở dài nói.
- Ngươi sai!
Diệp Hiên nhìn lên thiên khung, nói:.
- Nếu như nói sư phụ, Diệp Hiên ta chỉ có một, mà hắn mới là địch nhân lớn nhất của ta, giữa thiên địa này vẫn chưa có người nào có thể để cho ta bái sư, ngay cả Khổng Tuyên cũng không ngoại lệ.
Diệp Hiên nói đến đây hơi ngừng, khóe miệng hiện một tia quỷ dị nói:.
- Hơn nữa, làm sao ngươi biết trăm năm sau ta không phải đối thủ của Khổng Tuyên?
Nghe Diệp Hiên nói, Thân Công Báo ngẩn ra, không biết Diệp Hiên lấy ở đâu ra lòng tin lớn như vậy, cũng dám đem đánh đồng mình với Khổng Tuyên, phải biết rằng Khổng Tuyên là nhân vật kinh khủng trong đường ranh giới thứ ba của cảnh giới Đại La, càng được xưng tôn là Đạo tổ, được sinh linh tam giới cúng bái.
Đáng tiếc, Thân Công Báo không biết, có Vu Sơn lão mẫu và Nam Hải Quan Âm trong tay, chỉ cần Diệp Hiên nuốt tu vi của hai người, chỉ kém vị Đại La cuối cùng, hắn sẽ trùng kích Đại La Kim Tiên cảnh.
Khi Diệp Hiên bước vào Đại La Kim Tiên, hắn sẽ phát sinh một lần chuyển biến kinh thiên, tuyệt đối không phải Thân Công Báo có thể tưởng tượng.
Kiếp Tiên Biến, Nghịch Tiên Trận, còn có Tru Thiên kích thần bí có thể vận dụng, khi đó Diệp Hiên sẽ khủng bố tới cực điểm.
- Đế Quân, hiện tại thân phận ngươi bại lộ, chỉ sợ Linh Sơn và Thiên Đình biết được tin tức, tất sẽ không từ bỏ ý đồ, hiện tại nên xử trí Thái Bạch lão nhi như thế nào?
Thân Công Báo hỏi ý, sắc mặt Thái Bạch Kim Tinh tái nhợt, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
- mang Thái Bạch Kim Tinh về Thông Thiên Lĩnh, mười vạn thiên binh thì đánh giết toàn bộ.
Diệp Hiên âm trầm lên tiếng, Thân Công Báo biến sắc, không ngờ Diệp Hiên còn quá ngoan độc, lại muốn giết chết mười vạn thiên binh.
Mà Thân Công Báo cũng không phải hạng người lương thiện, cười âm hiểm một tiếng, giam cầm Thái Bạch Kim Tinh, mười đại Yêu Vương cực kỳ hiểu chuyện, không đợi Diệp Hiên lên tiếng đã triệu tập vô tận yêu ma trong Thông Thiên Lĩnh giết mười vạn thiên binh.
Đối với tàn sát không thú vị, Diệp Hiên không hứng thú quan sát, hắn mang theo Thân Công Báo trở về thông thiên lĩnh, sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thảm của mười vạn thiên binh.
...
Bầu trời vô tận, kim quang lóng lánh, Khổng Tuyên dẫm lên trời, mỗi khi bước ra một bước giống như chỉ xích thiên nhai, đi trở về đạo tràng của mình.
- Chủ nhân, ta rất không được hiểu, Đông Cực Đế Quân rõ ràng mạo phạm ngài, càng giả mạo ngũ sắc Khổng Tước, vì sao ngài không giết, ngược lại buông tha tính mệnh cho hắn, rồi còn vỗ tay ước thệ, định ra ước hẹn trăm năm?
Kim sắc tước điểu đứng ở đầu vai Khổng Tuyên, giọng nữ nhu nhược tràn đầy nghi hoặc.