- Lẽ nào tam giới thật phải đi đến phần cuối? Vì sao trong thiên địa sẽ xuất hiện một người kỳ quái như vậy?
- Nếu như hắn thực sự là Thánh nhân cuối cùng, cần phải cảm hoài ân điển của thiên, tràng hắc ám đại kiếp này có thể được diệt khử ở trong vô hình.
Nữ Oa Nương Nương thở dài lẩm bẩm, công đức kim quang hơi nhộn nhạo, chứng minh tâm tình của nàng cũng không bình tĩnh.
...
Dưới Bồ Đề Thụ.
Tây Phương Nhị Thánh đối lập mà ngồi, một bàn cờ đen đặt ở giữa hai người, chỉ là mỉm cười từ bi đã không còn ở trên mặt của hai người, trên khuôn mặt đều là vẻ nghiêm trọng.
- Diệp Hiên là dị số tam giới, nếu như hắn thực sự là Thánh nhân cuối cùng mà thiên đạo khâm định, Tây Phương giáo ta cũng không cần kết nhân xấu với đối phương cho thỏa đáng.
Chuẩn Đề đạo nhân khẽ lên tiếng.
- Vạn pháp tùy duyên, thiên địa vô thường, nếu như hắn thực sự là Thánh nhân trời định, ta ngươi hai người sẽ đi bồi tội, nếu như hắn không phải Thánh nhân trời định, tương lai của hắn cũng chỉ có thể bỏ mạng ở trong tam giới.
Tiếp Dẫn tự nhiên thở dài.
...
Cửu trọng thiên.
Tường vân che trời, một đạo nhân mặc áo lam ngồi trên cửu tiêu, quanh thân đang nở rộ kim quang vô lượng, chỉ là mây gió ở xung quanh thiên địa đang ù ù dị động, giống như muốn tan biến.
- Diệp Hiên?
- Đồ nhi ngoan của ta, vi sư thật không có nghĩ đến, ngươi dĩ nhiên có thể đi tới một bước bây giờ.
Thanh y đạo nhân âm u lẩm bẩm, ánh sáng hỗn độn hỗn loạn, chỉ là rất nhanh đã trấn định lại.
- Đáng tiếc đáng tiếc, ngươi tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, ngươi vĩnh viễn không có cách nào thành thánh, xem ra đám người Tam Thanh còn tưởng rằng ngươi sẽ là Thánh nhân trời định, quả thật buồn cười.
- Mặc dù vi sư tặng một đạo Hồng Mông Tử Khí cuối cùng cho ngươi, ngươi cũng không thể nào thành thánh.
Thanh y đạo nhân dữ tợn gào thét, chùm sáng hỗn độn phá toái hư không, hiển nhiên tâm thần của hắn đang rất không bình tĩnh.
- Như thế này cũng tốt, cũng tốt a, ngươi đã muốn tránh thoát vận mạng ràng buộc, vậy vi sư sẽ nhìn một chút ngươi có thể đi tới một bước nào, trừ phi ngươi có thể lấy lực chứng đạo đánh vỡ phía thế giới này siêu thoát ra, nếu không thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị sư phụ chưởng khống ở trong tay.
Thanh y đạo nhân lên tiếng cuồng tiếu, thiên địa cửu tiêu phá toái chân không, thân ảnh của hắn cũng bỗng nhiên biến mất ở trong chín tầng mây.
...
Ở trong sinh mệnh của tiên nhân, ba nghìn năm chẳng qua là chớp mắt trong nháy mắt, có thể chỉ là một lần bế quan, cũng có thể chỉ là một lần thăm bạn, đối với sự sống vô tận của tiên nhân mà nói, ba ngàn năm không lâu lắm nhưng không tính ngắn.
Thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên.
Ba nghìn năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có thể làm cho người ta quên lãng một vài chuyện, nhưng ba nghìn năm đối với Diệp Hiên mà nói, chính là một quá trình cực kỳ quan trọng để hắn phá kén thành điệp.
Ở trong địa tâm.
Mùi khét của khói lửa tràn ngập trong không khí, nham tương chậm rãi chảy xuôi ở sâu trong địa tâm, một cái kém bướm đang ở trên nham tương như nước chảy bèo trôi.
Răng rắc!
Bỗng nhiên, một tiếng động rất nhỏ truyền đến, tiếng này dị thường thanh thúy, giống như một luồng đạo âm lúc thiên địa sơ khai, mang đến một loại cảm giác linh hồn chấn động.
Chuyện làm cho người ta cực kỳ rung động cũng xảy ra theo.
Kém bướm màu vàng đen bắt đầu phát sáng ở trong nham tương, lớp da ở ngoài xuất hiện vết rạn giống như mạng nhện, một tia kim quang bắt đầu phun ra từ bên trong.
Ầm!
Chợt, một tiếng động như muốn đánh tan chư thiên truyền đến, địa hỏa nham tương vô ngần nổi lên sóng lửa vạn trượng, trực tiếp làm cho sâu chỗ trong địa tâm cuồng bạo lay động, kim quang dâng trào cũng quá mức khủng bố, khuếch tán ra tám hướng.
Ùng ùng!
Long trời lở đất, thời không đổ nát, một bóng dáng vĩ ngạn không cách nào hình dung đi ra từ trong kén bướm, Đại La tiên quang nóng rực bao phủ cả người, mái tóc đen thùi giống như trường hà chi thủy ngoài cửu thiên, mang đến một loại cảm giác như muốn áp sập cả vạn vật sơn hà.
Thời không hỗn loạn, hư vô rung chuyển, âm thanh chư thiên tụng kinh giống như từ hỗn độn truyền tới kiếp này, làm cho người nghe tâm thần chập chờn, giữa hư không mọc lên từng đóa Kim Liên, mỗi một đóa Kim Liên còn có hắc vụ quấn quanh, càng lộ vẻ quỷ dị lại thần thánh.
Đại La tiên quang phai đi, Kim Liên trong hư không biến mất, Diệp Hiên mờ mịt mở hai mắt ra, đôi mắt luân chuyển giống như đang nhớ lại ký ức năm xưa.
- Ta... Là ai?
Diệp Hiên khàn khàn lẩm bẩm, khi đôi mắt mờ mịt của hắn bắt đầu tập trung, từng bức họa năm xưa xuất hiện trong đầu hắn.
- Nhớ ra, ta gọi Diệp Hiên, ta từ nhân gian đi tới Địa Tiên Giới, ta đang đột phá Đại La cảnh, nhưng... Ta thành công sao?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, cẩn thận tỉ mỉ dò xét trạng thái hiện tại của mình.
Bất diệt nguyên thần ngồi trong thức hải, Đại La Tiên Thể kiên cố không phá vỡ nổi, La Thiên tiên lực trước đó ở trong cơ thể đã biến mất, hóa thành một chủng lực lượng mà Diệp Hiên không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Diệp Hiên tĩnh tâm cảm thụ cổ lực lượng này trong cơ thể, khi hắn vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh, cổ lực lượng trong cơ thể hắn kia ầm ầm nổ vang, giống như hỏa sơn phun trào, bá đạo cuộn trào mãnh liệt, càng dường như hỗn độn trường hà hô khiếu thiên địa.
Mạnh, rất mạnh, cường đại đến tình trạng làm cho Diệp Hiên cũng cảm thấy sợ hãi.
Băng!
Diệp Hiên nắm chặt hai bàn tay, phương thời không này đều bị hắn bóp vỡ, không gian xung quanh hoàn toàn phá toái, điều này làm cho Diệp Hiên mờ mịt dại ra trên mặt đất, chỉ là thân thể của hắn đang không cầm được run rẩy.