- Sát sinh thiên địa, có ta vô địch.
Quyền thứ ba đánh ra, vạn vật tuyệt diệt, thiên địa bi minh, Ngọc Đế ầm ầm nổ nát, hóa thành mưa máu đầy trời, cũng làm cho phương thiên địa này biến thành tĩnh mịch không tiếng động.
Khủng bố, cực hạn khủng bố, khủng bố không cách nào tưởng tượng.
Quần tiên sợ hãi, Đại La kinh hãi, nhưng bất kể tiên nhân bình thường cũng tốt, hay Đại La Kim Tiên cũng được, thể xác và tinh thần tất cả mọi người đều cực hạn run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
Trên bầu trời, trong hư không.
Diệp Hiên chắp hai tay lưng, mặc cho cuồng phong thổi tới cũng sừng sững bất động, một cỗ uy nghiêm của Thiên Đế từ từ nở rộ quanh thân hắn, càng làm cho người ta có một loại cảm giác bái lạy.
Kiếp tiên biến, đại thuật nghịch thiên, đây cũng không phải nói một chút, mà có uy năng cực kỳ đáng kinh ngạc.
Diệp Hiên, bất diệt nguyên thần, Đại La tiên thể, đây cũng không phải đơn giản như một cộng một, để cho Diệp Hiên không thua kém cường giả đỉnh cao trong đường ranh giới thứ hai của Đại La.
Khi hắn thi triển Kiếp Tiên Biến, trực tiếp phá vỡ đường ranh giới thứ ba của Đại La, bước vào cảnh giới vô thượng xưng tôn làm Tổ, tuy Ngọc Đế tự trảm con đường căn cơ mạnh mẽ tăng lên đến Đại La Thất Trọng Thiên, nhưng cũng không phải đối thủ của Diệp Hiên?
Ùm!
Bỗng nhiên, hư không ngưng trệ, mưa máu ngưng tụ, chỉ thấy hư không đang biến ảo, sau khi ánh sáng tiêu tán, thân thể Ngọc Đế dĩ nhiên được ngưng tụ ra, tuy thiên đạo long khí trên người biến cực kỳ hư ảo, nhưng thương thế hắn đích xác khôi phục.
- Diệp Hiên thật khủng bố, trách không được hắn muốn ngồi lên vị trí Thiên Đế, chỉ đáng tiếc, căn bản cũng không có khả năng, Ngọc Đế có ý chí thiên đạo gia trì, số mệnh càng tương liên cùng thiên đình, chỉ cần thiên đình bất diệt, hắn chính là thân thể bất tử, Diệp Hiên căn bản giết không được hắn.
Thái Ất chân nhân run rẩy lên tiếng, nói ra chân tướng, cũng làm cho Đại La còn lại không ngừng gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán thành phán đoán của Thái Ất chân nhân.
- Diệp Hiên, ngươi giết không chết ta.
Trong bầu trời, Ngọc Đế điên cuồng rống giận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại hiện ra vẻ sợ hãi chưa từng có, bởi vì hắn thật sự sợ, thật sự sợ hãi.
Hắn sợ mình chết ở đây, hắn sợ mất đi vị trí Thiên Đế, bởi vì hắn căn bản không phải đối thủ của Diệp Hiên, ngay cả hắn tự trảm con đường căn cơ mạnh mẽ bước vào Đại La Thất Trọng Thiên cũng không hề có tác dụng đối với Diệp Hiên.
- Chết!
Diệp Hiên không nói nhiều lời, ba ngàn tóc máu cuồng bạo tung bay, một quyền đánh ra để bầu trời vô tận tan vỡ, lại một lần nữa đánh giết Ngọc Đế thành mưa máu đầy trời.
Nhưng tuy nhiên, khoảng hơn mười hơi thở trôi qua, Ngọc Đế lần thứ hai ngưng tụ thân thể, hiển nhiên hắn thật sự là thân thể bất tử, vô luận Diệp Hiên giết chết hắn bao nhiêu lần, hắn thủy chung có thể sống sót xuất hiện ở trước mặt Diệp Hiên.
- Hiền đệ, quên đi, Ngọc Đế thụ mệnh vu thiên, hắn căn bản là giết không chết.
Tử Vi Đế Quân cất tiếng, hy vọng Diệp Hiên không nên làm công việc vô dụng.
Đáng tiếc, lời khuyên của Tử Vi đế quân vẫn không khiến Diệp Hiên đáp lại, đôi mắt hắn híp lại nhìn về phía Ngọc Đế, một nụ cười tàn khốc mà âm độc hiện ra trên mặt.
- Giết không chết?
Diệp Hiên lãnh độc lẩm bẩm, ý cười khinh miệt xẹt qua đáy mắt.
- Tới đây!
Ầm ầm!
Sát sinh thiên địa, hắc ám vô biên, khi tiếng Diệp Hiên gầm thét vang lên trời xanh, chỉ thấy mi tâm của hắn phát sáng, Tru Thiên Kích nhộn nhạo lao ra, bị hắn nắm ở trong tay.
Hắc ám vô biên, lệ khí ngút trời, làm loạn cổ kim, nghiền nát bầu trời, Tru Thiên Kích được xưng là vạn cổ đệ nhất sát khí, lai lịch thần bí đến cực điểm, càng có uy năng không cách nào tưởng tượng được.
Ùm!
Diệp Hiên cầm kích chỉ thẳng Ngọc Đế, một luồng hắc ám ánh sáng xẹt qua bầu trời, càng làm cho phương thời không này nổ nát không chịu nổi, một cỗ lệ khí sát phạt không thuộc về tam giới sinh sôi nảy nở trên mũi thương.
- Thiên đạo gia trì, bất tử bất diệt?
Lời nói của Diệp Hiên tàn khốc mà dữ tợn, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Đế càng giống như đang nhìn người chết.
- Không biết dưới Tru Thiên Thích, ngươi có thể sống sót hay không.
Diệp Hiên cười lạnh hỏi, cũng làm cho sắc mặt Ngọc Đế trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi, bởi vì trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác khủng bố như đối mặt tử vong.
Ngọc Đế chưa bao giờ cảm thụ được tử vong, nhưng khi Tru Thiên Thích xuất hiện, Ngọc Đế hoảng sợ hoảng sợ phát hiện, khí tức Thiên Đạo vốn gia trì hắn đang dần dần biến thành yếu ớt xuống, giống như thiên đạo ý chí bất cứ lúc nào cũng cắt đứt liên lạc với hắn.
- Không... Không thể... Làm thế nào có thể.
Ngọc Đế trong nháy mắt hỗn loạn, tâm thần run rẩy, bước chân càng không ngừng lùi lại, hiển nhiên hắn đã cảm giác được tử vong hàng lâm.
- Diệp... Diệp Hiên... Ngươi... Ngươi muốn làm vị trí thiên đế này... Ta có thể nhường chỗ cho ngươi.....
Ngọc Đế run rẩy lên tiếng, khi lời nói của hắn rơi xuống, quần tiên Đại La trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình.
Ngọc Đế đang nói cái gì vậy?
Đem ngai vàng Thiên Đế nhường cho Diệp Hiên?
Ngọc Đế điên rồi sao?
Quần tiên Đại La kinh hãi không tiếng động.
Trong lòng dâng lên các loại ý nghĩ, nếu không phải bọn họ chính tai nghe được lời nói của Ngọc Đế, bọn họ quả thực không thể tin Ngọc Đế lại nói ra những lời nhu nhược như thế này.
Ngọc Đế yếu đuối vô năng, một mực lưu truyền giữa Tam Giới, cũng không để cho quần tiên Đại La cảm thấy kỳ quái, nhưng Thiên Đế này chính là Hồng Quân đạo tổ tự mình sắc phong, Ngọc Đế dĩ nhiên muốn buông tha đế vị, đây chẳng phải chuyện cười lớn?