Không trách bọn họ bày ra bộ dáng như vậy, từ sau khi phong thần đại kiếp qua đi, Triệt giáo suy nhược không chịu nổi, thời gian vô tận trôi qua lại càng bị Xiển giáo giẫm dưới chân, giờ phút này Diệp Hiên nghịch thiên bay lên, ngay cả Ngọc Đế cũng phải thần phục dưới chân hắn, chỉ cần Diệp Hiên có thể đánh chết Ngọc Đế, điều này cũng chứng minh Triệt giáo sắp đứng vững gót chân ở Thiên Đình.
Trên bầu trời.
Diệp Hiên đang tản bộ đi về phía trước, bộ dáng dữ tợn và ngoan độc sớm đã biến mất, giờ phút này Diệp Hiên cực kỳ lạnh nhạt, giống như thiên địa sụp đổ cũng không thể làm cho hắn có chút động dung.
- Thương hải tang điền, năm tháng như thoi đưa, ân oán giữa ta trải qua sáu ngàn năm hôm nay cuối cùng cũng sẽ có thể chấm dứt.
Diệp Hiên lạnh nhạt vô tình nhìn thẳng Ngọc Đế, Tru Thiên Thích đang chậm rãi nâng lên, một tia ánh sáng hắc ám vô biên nở rộ trên mũi thích, khí tức phá hủy vạn vật tập trung vào trên người Ngọc Đế.
- Không... Không... Ta sẽ không chết.
Ngọc Đế sợ hãi gầm thét, Đại La tiên quang bùng nổ, hắn hóa thành tia sáng xé rách phương không gian này, độn nhanh ra ngoài Tam Thập Tam Thiên.
- Tru Thiên thích vô sinh, vạn cổ nào ai biết?
Âm thanh Diệp Hiên tang thương mà khàn khàn, quanh quẩn ba mươi ba trọng Thiên Đình, nụ cười mê say hiện ra ở khóe miệng, không thấy hắn có động tác gì, hắn nắm vạn cổ đệ nhất sát khí vào trong tay, cảnh tượng cực kỳ khủng bố xuất hiện.
Tranh!
Hắc ám vô biên, một tia hàn mang, điểm hàn mang này giống như một luồng ánh sáng giữa hỗn độn, xé rách vạn cổ, đánh nát hỗn độn, vạn vật sinh linh đều muốn yên diệt ở giữa điểm hàn mang này.
Không có chấn thiên liệt địa, cũng không có vỡ vụn tám phương, càng không có bất kỳ uy năng kinh khủng dọa người nào.
Tru Thiên Kích biến mất trong tay Diệp Hiên, một luồng hàn mang kia đột phá thời không ngăn cách, xuyên qua thân thể Ngọc Đế, ở giữa hắc ám vô biên, Ngọc Đế bị lực lượng không cách nào tưởng tượng được của Tru Thiên Kích đóng đinh sống trên tấm biển của Nam Thiên Môn.
Máu, máu tươi, máu tươi màu vàng thê lương.
Đôi mắt Ngọc Đế tan rã, Cửu Long đế bào thấm đẫm máu tươi, máu trong miệng hắn không ngừng tràn ra, trong mắt càng hiện ra vẻ tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Tích tắc, tích tắc.
Từng đợt máu tươi màu vàng từ lồng ngực Ngọc Đế chảy xuôi ra, cũng nhuộm cả tấm biển Nam Thiên Môn thành rất lộng lẫy, nhưng khi cảnh tượng kinh khủng này hiện ra trong mắt quần tiên, để phương thiên địa này biến thành tĩnh mịch không tiếng động.
Phải...
Như chung cổ sát sinh đang lôi động, tựa như cửu thiên trường hà đang cuộn ngược, Diệp Hiên chậm rãi đi dạo trường thiên mà đến, cho đến khi hắn đứng ở trước Nam Thiên Môn, lạnh nhạt nhìn Ngọc Đế bị đóng đinh trên tấm biển.
- Trần quy trần, đất về đất, ân oán sáu ngàn năm hôm nay chấm dứt, ngươi có thể an tâm rời đi.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, ngón tay hắn đưa ra, Tru Thiên Kích chậm rãi rút ra khỏi lồng ngực của Ngọc Đế, một vệt máu tươi cũng phun lên trên mặt của Diệp Hiên, Diệp Hiên hít sâu một hơi, cả người hoàn toàn mê say trong loại cảm giác sảng khoái này.
Phanh!
Thi thể Ngọc Đế ngã xuống, một tiếng trầm đục làm cho quần tiên tỉnh lại.
- Ngọc... Ngọc Đế chết rồi, hắn cứ như vậy mà chết?
- Đông... Đông Cực Đế Quân giết Ngọc Đế?
- Không... Không... Là Diệp Thiên Đế giết Ngọc Đế?
Từng tiếng nói run rẩy của quần tiên truyền đến, ngay cả các Đại La Kim Tiên đều run rẩy lẩm bẩm, bọn họ thật sự không ngờ, cũng không dám nghĩ tới, đường đường là chủ nhân tam giới Ngọc Đế thế nhưng thật sự chết ở trong tay Diệp Hiên.
Ngay hôm nay!
Bầu trời tam giới sẽ thay đổi.
Khi ý nghĩ này dâng lên trong lòng quần tiên, trong mắt mỗi người đều hiện ra ý đắng chát, bởi vì bọn họ biết, Ngọc Đế thân tử đạo tiêu, vậy Diệp Hiên sẽ trở thành Thiên Đế mới.
Diệp Hiên tuyệt đối không phải Ngọc Đế, hắn nếu muốn làm chí tôn tam giới, tuyệt đối sẽ không giống ngọc đế ẩn nhẫn yếu đuối, nếu ai không phục vị Thiên Đế mới này, hắn tất sẽ tàn khốc ra tay trấn áp.
Tất cả mọi người đều hiểu, Tam Giới sắp đại loạn, bởi vì Diệp Hiên không phải Ngọc Đế, các đạo thống tất nhiên sẽ không thần phục hắn, mà Diệp Hiên cũng tuyệt đối sẽ không ẩn nhẫn như Ngọc Đế, một hồi đại loạn không cách nào tưởng tượng cũng sắp xảy ra.
- Hiền đệ, nhanh chóng đánh chết nguyên thần Ngọc Đế, nếu không nếu để cho Nguyên Thần hắn chạy trốn, chỉ sợ sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng.
Bỗng nhiên, Tử Vi đế quân cất tiếng nhắc nhở, điều này cũng làm cho quần tiên bất ngờ tỉnh lại, lúc này mới phát hiện Ngọc Đế quả thật chết, nhưng nguyên thần của hắn ở nơi nào?
Ù ù!
Một đạo nguyên thần màu vàng đột phá thời không ngăn cách, trong nháy mắt biến mất không thấy, hiển nhiên đây là Nguyên Thần của Ngọc Đế, điều này cũng làm cho Tử Vi đế quân nóng nảy, muốn ra tay ngăn cản.
Đáng tiếc, Ngọc Đế dù sao cũng từng là đạo đồng bên người Hồng Quân đạo tổ, tuy rằng hôm nay hắn ngã xuống, nhưng nguyên thần của hắn cường đại hơn tiên nhân khác nhiều lắm, điều này cũng làm cho Tử Vi đế quân không cách nào ngăn cản.
- Ngươi còn đang nhìn cái gì nữa? Chẳng lẽ chờ bổn đế ra tay sao?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh, điều này cũng làm cho Thái Bạch Kim Tinh đắng chát cười một tiếng, trong ánh mắt kinh hãi của quần tiên, trong tay Thái Bạch Kim Tinh lại xuất hiện thêm một quyển Thiên Thư, một tia kim quang gào thét lao ra, trực tiếp giam cầm Nguyên Thần của Ngọc Đế trở về.
- Thái Bạch Kim Tinh, ngươi dám trộm thiên thư?
Nguyên Thần Ngọc Đế thê lương rống giận, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, mình thiên tính vạn tính, đặt một chút nguyên thần cuối cùng ở trong Thiên Thư, sợ có một ngày Diệp Hiên giết lên thiên đình, nếu hắn thật sự uổng mạng ở trong tay Diệp Hiên, chỉ cần một chút nguyên thần của hắn trong thiên thư bất diệt, hắn vẫn có thể tái sinh.