- Đa tạ Phật Tổ cứu ta!
Nguyên thần Vân Trung Tử khom người bái lạy, may mắn Phật Tổ đến cứu hắn một mạng, điều này cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, âm thầm may mắn không thôi.
- A!
Chợt, nguyên thần Vân Trung Tử truyền đến một tiếng kinh hô, chỉ thấy Nguyên Thần của hắn trong nháy mắt biến mất trong tay Phật Tổ, đợi nguyên thần hắn lần nữa xuất hiện, dĩ nhiên bị Diệp Hiên giam cầm trong tay.
Một màn như thế làm cho quần tiên sợ hãi, thiên địa không tiếng động, cũng làm cho Đa Bảo Như Lai không còn ý cười từ bi trên mặt, xoay người nhìn về phía Diệp Hiên.
- A Di Đà Phật.
Đa Bảo Như Lai tụng kinh phật hiệu, phật âm nhộn nhạo tám phương, ánh mắt Phật Tổ mở ra, một cỗ uy năng mênh mông lao đến, càng để thời không vặn vẹo, uy năng khủng bố quả thực không cách nào hình dung.
- Diệp Thiên Đế, hôm nay ngươi đăng lâm lên Thiên Đế vị, là hỉ sự tam giới, cần gì phải tăng sát nghiệp, làm khó tiên nhân Xiển giáo?
Đa Bảo Như Lai tụng kinh, bình tĩnh nhìn chăm chú Diệp Hiên.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên ngồi cao trên ngai vàng Thiên Đế, đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn chăm chú Đa Bảo Như Lai, hắn có thể cảm nhận được khí thế khủng bố mà Đa Bảo Như Lai hiện ra quanh người.
- Đa Bảo, nếu bổn đế là ngươi, sẽ không tới đầm nước đục này.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- To gan, ngươi há dám gọi thẳng tên Phật Tổ?
Một vị Linh Sơn La Hán nhảy ra, giận dữ trách cứ Diệp Hiên, hiển nhiên Phật Tổ đích thân đến làm cho Linh Sơn không ẩn nhẫn, La Hán này càng không sợ hãi trách cứ Diệp Hiên.
Gào!
Bỗng nhiên, một tiếng rống giận lôi đình truyền đến, một màn cực kỳ khủng bố hiện ra, chỉ thấy Thôn Thiên Cáp Môkhông biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau tên La Hán này, cái miệng to đáng sợ mở ra, một ngụm liền nuốt người này vào trong bụng.
Lộp bộp!
Bọt máu tràn ra, cốt nhục nhai nát, Thôn Thiên Cáp Mô bộc phát ra hung uy, cổ họng hơi động, trực tiếp nuốt vị la hán này vào trong bụng, lúc này mới há miệng to tàn khốc cười nói:.
- Dám bất kính với Thiên Đế, nên giết.
- Nghiệt súc to gan.
Một màn như thế triệt để khơi dậy lửa giận ngập trời của Linh Sơn Phật Đà Bồ Tát, phật quang phóng lên trời, phật môn uy năng lẫm liệt nở rộ, giống như sau một khắc sẽ đánh chết Thôn Thiên Cáp Mô ở đây.
Ầm ầm!
Quần ma loạn vũ, hung ma gầm thét, không biết bao nhiêu đại yêu ma thông thiên xuất hiện ở phía sau Thôn Thiên Cáp Mô, tất cả bọn họ đều là đại thần thông giả nương tà ma hai đạo tựa vào Diệp Hiên.
Huyết Vương lão quái, Thôn Nguyệt Cự Ngạc, Vong Tình Tà Tiên, Cửu Dục Yêu Nữ... Tất cả đều là Đại La Kim Tiên, còn có rất nhiều La Thiên Yêu Vương dữ tợn gầm thét, trực tiếp vây quanh Tây Phương Linh Sơn ở trung ương.
Nếu đổi lại trước kia, có Đa Bảo Như Lai ở đây, những đại yêu ma này sớm đã chạy trốn, nào dám làm ra chuyện điên cuồng, nhưng hiện tại Diệp Hiên cộng chủ tam giới, bọn họ đều là thần tử của Diệp Hiên, có kình thiên đại thụ dựa vào, nếu đối mặt với Đa Bảo Như Lai còn rụt rè không tiến lên, đây chẳng phải để cho Diệp Hiên coi thường bọn họ?
- Lui ra.
Không đợi đại chiến mở ra, sắc mặt Đa Bảo Như Lai âm trầm, nhưng vẫn để cho Linh Sơn nhất mạch lui đi, mà Diệp Hiên mỉm cười, cũng xua tay với đại yêu ma khắp nơi cùng quần tiên Triệt giáo, ý bảo bọn họ không cần như thế.
- Diệp Thiên Đế, Tây Phương Linh Sơn ta cũng không có ý định đối địch với Thiên Đình, nhưng yêu ma thủ hạ của ngươi giết người Linh Sơn ta, có nên cho bổn tọa một cái công đạo?
Đa Bảo Như Lai bình tĩnh lên tiếng.
- Chỉ là một La Hán lại dám bất kính với bổn đế, giết là giết thôi.
- Ngươi muốn bổn đế cho ngươi giải thích gì?
Diệp Hiên lạnh nhạt nói.
Một vị là Phật Tổ Tây Phương Linh Sơn, một vị là Thiên Đình Chi Chủ chưởng quản Tam Giới, khi hai đại nhân vật chí cường đối thoại, những người còn lại đều yên lặng không tiếng động, cũng đang quan sát diễn biến câu chuyện.
Hai đại chí cường đối đầu nhau trên bầu trời.
Đa Bảo Như Lai ngồi xếp bằng trên cửu phẩm kim liên, trong miệng đang tụng kinh Phật, một vầng phật quang dâng lên sau lưng, để cả người hắn thần thánh nghiêm trang.
Diệp Hiên cao cao ở ngai vàng Thiên Đế, trên mặt thoáng mang theo vẻ lười biếng, nhưng từng luồng Thiên Đế oai đang lan tràn ra tám phương thiên địa, làm cho người ta liếc mắt một cái đã cảm giác kính sợ.
Chủ nhân Tây Phương Linh Sơn, người đứng đầu tầng ba mươi trọng Thiên Đình, có thể nói là nhân vật xưng tôn làm Tổ trong Tam Giới, nhất cử khẽ động đều có thể liên quan đến an nguy của Tam Giới.
Nếu hai người đánh nhau, tất sẽ xảy ra một kinh biến, cũng tượng trưng cho Linh Sơn cùng Thiên Đình triệt để quyết liệt.
- A Di Đà Phật.
Bỗng nhiên, lúc không khí áp lực đến cực điểm, Đa Bảo Như Lai cuối cùng cũng tản hết phật quang quanh người, hiển nhiên cũng không muốn đại chiến cùng Diệp Hiên.
Cũng không phải Đa Bảo sợ Diệp Hiên, hắn thân là Đại La đỉnh phong, càng là Linh Sơn Chi Chủ há có thể sợ vị Thiên Đế mới Diệp Hiên này, chỉ là nếu hắn thật sự ra tay với Diệp Hiên, tất sẽ gây ra tai họa cực lớn, đây cũng không phải kết quả hắn muốn nhìn thấy.
- Linh Sơn ta có La Hán bất kính Thiên Đế, theo lý nên giết, bần tăng cũng không có lời nào để nói, nhưng Vân Trung Tử cũng không có lỗi, càng là môn đồ của Thánh nhân, kính xin Diệp Thiên Đế phóng thích nguyên thần của hắn.
Đa Bảo Như Lai nói.
Vân Trung Tử là nhân vật cực kỳ quan trọng trong đệ tử Xiển giáo, hôm nay Đa Bảo Như đến, một là muốn nhìn xem vị Diệp Thiên Đế này, hai là sợ Diệp Hiên ra tay chống lại Xiển giáo.
- Bần đạo là môn đồ Thánh nhân, cho dù Thiên Đế cũng không thể quỳ, mong Thiên Đế minh giám.