Nhưng đối với Đa Bảo Như Lai, mặc dù Diệp Hiên có chiến lực nghịch thiên, càng có rất nhiều bí pháp, nhưng tu vi cảnh giới bày ra ở đó, hắn không phải đối thủ của mình.
Đa Bảo Như Lai cũng rất có lòng tin trấn áp được Diệp Hiên.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên mặt không sợ hãi, trong mắt lại xẹt qua một tia dịch chuyển, một kích vừa rồi hắn cũng chỉ là đang thăm dò Đa Bảo, hắn chính là muốn nhìn xem mình cùng Đa Bảo Như Lai đến cùng có bao nhiêu chênh lệch.
Điều làm cho Diệp Hiên rất vui mừng chính là, Đa Bảo Như Lai đích xác rất khủng bố, nhưng còn chưa khủng bố đến mức có thể đánh chết hắn. Diệp Hiên căn cứ vào chiến lực của mình mà tính toán một chút, cho dù hắn đích xác không cao thâm bằng tu vi Đa Bảo Như Lai , nhưng cũng chỉ kém hai bậc mà thôi, vẫn có thể đứng ở thế bất bại.
Hơn nữa, Diệp Hiên còn có một thanh đại sát khí trong tay, đó chính là Tru Thiên Kích trong thức hải của hắn, bằng vào thân thể cực kỳ khủng bố đến của hắn, dưới tình huống hắn lấy thương đổi thương, bằng vào uy năng khủng bố của Tru Thiên Thích, nhất định có thể đánh Đa Bảo Như Lai bị thương nặng, về phần có thể đánh chết hắn hay không, Diệp Hiên cũng không dám khẳng định.
Ầm ầm!
Vẻ mặt biếng nhác của Diệp Hiên đã không thấy đâu nữa, hắn từ trên ngai vàng Thiên Đế đứng dậy, quanh thân nở rộ ra Đại La tiên quang đãng thiên liệt địa, một cỗ uy năng cực kỳ đáng sợ khuếch tán về phía tám phương thiên địa.
Kiếp tiên biến!
Ầm ầm!
Hắc ám vô biên, huyết nguyệt hiện ra, một luồng u vụ từ ngoài trời buông xuống, che lấp Diệp Hiên ở trong đó, một vầng trăng đỏ thẫm khắc trên trán Diệp Hiên, càng làm cho ba ngàn sợi tơ đen của hắn hóa thành huyết sắc.
Ù!
Thiên địa vô cực, vạn pháp vô lượng, khi Diệp Hiên thi triển ra Kiếp Tiên Biến, khí tức của hắn đột nhiên biến đổi, uy năng vỡ vụn vạn vật sơn hà kia nở rộ kinh khủng, đáy mắt hóa thành màu xám trắng tĩnh mịch, làm cho người ta có một loại cảm giác linh hồn tịch diệt.
Một màn như thế, trực tiếp làm cho sắc mặt Đa Bảo Như Lai đại biến, ngay cả cơ thể cũng khẽ run lên, hắn làm sao cũng không ngờ, vừa rồi Diệp Hiên mới là Đại La Tam trọng Thiên, vì sao trong nháy mắt tu vi đã liền trở nên cực kỳ khó lường, ngay cả hắn cũng nhìn không ra Diệp Hiên sâu cạn thế nào?
Kiếp tiên biến, đại thuật nghịch thiên, theo tu vi Diệp Hiên càng ngày càng cao, uy năng Kiếp Tiên Biến cũng càng thêm đáng sợ, khi Diệp Hiên bước vào Đại La Tam trọng Thiên, thi triển ra Kiếp Tiên Biến, đã có hơn Đại La hậu kỳ, dù cho tu vi hay chiến lực đều vô cùng nghịch thiên.
Đa Bảo Như Lai đã không còn tự tin như trước, chỉ vì Diệp Hiên trước mắt mang đến cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nặng nề, một trái tim phật cổ xưa bất động, thế nhưng giờ phút này lại hơi run rẩy.
- Đây là pháp gì?
Đa Bảo Như Lai nặng nề đặt câu hỏi, trong mắt lại xẹt qua vẻ kinh nghi bất định.
Phải biết rằng Đa Bảo Như Lai tiền thân là đại đệ tử Thông Thiên giáo Chủ, vốn mang đại thần thông đạo gia, đại kiếp nạn phong thần qua đi lại càng chuyển sang Phật giáo tây phương, bản thân có thể nói thân dựa vào đại thần thông phật đạo hai nhà trong người, kiến thức trong mắt có thể nói là tam giới đứng đầu, tuyệt đối không thua Chuẩn Thánh.
Nhưng bây giờ Đa Bảo Như Lai kinh nghi bất định, bởi vì hắn nhìn không ra Diệp Hiên thi triển chính là phương pháp gì, bởi vì khí tức nở rộ quanh người Diệp Hiên căn bản không thuộc về Tam Giới, điều này quả thực làm cho hắn không cách nào tưởng tượng được.
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Đây là Hỗn Độn thần pháp trong truyền thuyết?
Đa Bảo Như Lai biến sắc, hoảng sợ lên tiếng hỏi Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, ba ngàn tia máu của hắn phát vũ động bầu trời, sợi tóc đỏ trong suốt kia giống như hỗn độn trường hà khủng bố, ngay cả không gian xung quanh cũng từng tấc từng tấc vỡ vụn.
- Đa Bảo, tiếp một quyền của bản đế.
Vô lượng, vạn pháp vạn kiếp, Diệp Hiên khẽ ngâm lên tiếng, nhưng khi hắn lay động hai tay, thì lại giống như lay động chư thiên vũ trụ, một luồng quyền mang phá thiên liệt địa vỡ vụn cổ kim, càng phá vỡ thời không ngăn cách, ầm ầm oanh giết đến Đa Bảo Như Lai.
Quyền mang diệu thiên, chấn thiên liệt địa.
Một quyền này quá mức dâng trào, cũng quá mức rực rỡ, càng tràn ngập pháp cùng đạo của Diệp Hiên, uy năng ẩn chứa trong đó, ngay cả Đa Bảo Như Lai cũng phải sợ hãi đến cực điểm.
- A Di Đà Phật!
Đa Bảo Như Lai không dám chậm trễ, hắn chắp hai tay lại cao tụng phật hiệu, chín đạo phật quang bốc hơi ra, trực tiếp bảo vệ lấy hắn, kim thoa trong tay bỗng nhiên trướng lớn, nở rộ ra phật quang khuynh thế chuẩn bị ngăn cản Diệp Hiên phá vỡ một quyền cổ kim này.
Keng!
Vạn cổ nổ vang, kim quang nổ tung, ở trong ánh mắt đờ đẫn của các đạo thống khắp nơi, chỉ thấy Phật tổ Kim Bát nứt ra như mạng nhện.
Từng khúc từng khúc kim thoa vỡ vụn kia tàn phá đến cực điểm, ở giữa một tiếng nổ vang lớn lập tức nát bấy.
Ầm!
Cửu Phẩm Kim Liên mà Đa Bảo Như Lai ngồi đang rung chuyển, một quyền này của Diệp Hiên quá mức khủng bố, không chỉ có xen lẫn uy năng của Kiếp Tiên Biến trong đó, mà còn có bất diệt Nguyên Thần cùng Đại La tiên thể gia trì, ngay cả nhân vật khủng bố ở đường ranh giới thứ ba như Đa Bảo Như Lai đây cũng tuyệt đối không dám đón đỡ một quyền này của Diệp Hiên.
Ù!
Đa Bảo Như Lai đang lùi lại, cho đến khi cách Diệp Hiên mười vạn dặm, Kim Liên hắn ngồi lúc này mới đình trệ trong hư không, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại hiện ra vẻ cực kỳ nặng nề.