Phanh!
Một tiếng nổ kình thiên truyền đến, chỉ thấy Tứ Phương Long Ấn ở trong tay Diệp Hiên từng tấc từng tấc rạn nứt ra, trực tiếp bị Diệp Hiên bóp nát ở trong tay, cái gọi là Thiên Đạo Long Khí cũng đã tiêu tán không thấy ở trong hư không.
- Thiên Đế, ngài... Ngài...... ?.
Thái Bạch Kim Tinh hoảng sợ, quả thực không thể tin được vào cảnh tượng mình nhìn thấy, hắn cũng thật sự nghĩ không ra, vì sao Diệp Hiên lại bóp nát Tứ Phương Long Ấn, chẳng lẽ hắn không biết Tứ Phương Long Ấn chính là biểu tượng của Thiên Đế sao?
Mọi người đều biết, Ngọc Đế chính là bởi vì có Tứ Phương Long Ấn trong tay, Thiên Đạo long khí cùng Thiên Đình số mệnh tương liên, cơ hồ có thân thể bất tử bất diệt, nếu Diệp Hiên dung hợp Thiên Đạo Long Khí, lại được ý chí Thiên Đạo gia trì, hắn chẳng phải là càng thêm cường đại, nhưng vì sao hắn lại muốn hủy Tứ Phương Long Ấn này?
- Thiên Đế, ngài đây là... ?
Thân Công Báo thăm dò, hiển nhiên không chỉ có hắn có loại nghi hoặc này, mọi người còn lại cũng là như thế.
- Các ngươi có cho rằng, nếu ta dung hợp Tứ Phương Long Ấn, cũng có thể giống như Ngọc Đế, thành tựu thân thể bất tử bất diệt hay không?
Nhìn mọi người nghi hoặc, Diệp Hiên mỉm cười, tiếp tục nói:.
- Cái gọi là Tứ Phương Long Ấn nhìn như chính là biểu tượng của Thiên Đế, nhưng thật ra cũng là một loại xiềng xích cực lớn. Thời gian vô tận này trôi qua, Ngọc Đế bởi vì có Tứ Phương Long Ấn trong tay, vẫn cho rằng mình chính là tồn tại bất tử bất diệt, cũng vẫn cho rằng không ai có thể giết hắn, đạo tâm của hắn sớm đã tiêu hao không thấy, càng không có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn vẫn ở đường ranh giới đường ranh giới Đại La thứ hai, không có chút tiến bộ nào.
Diệp Hiên thẳng thắng nói, trực tiếp nói ra khuyết điểm lớn nhất của Ngọc Đế, cũng làm cho mọi người bất ngờ tỉnh ngộ.
- Cho nên, Tứ Phương Long Ấn này đối với ta căn bản là vô dụng, cái gọi là Bất Tử Bất Diệt cũng chỉ là một trò cười, nếu đã như vậy, Tứ Phương Long Ấn này không cần thiết phải giữ lại.
Diệp Hiên tiện tay tiêu tán Thiên Đạo Long Khí trong tay, từ đầu đến cuối hắn cũng không có hấp thu cái gọi là Thiên Đạo Long Khí này, bởi vì Diệp Hiên thủy chung thờ phụng cường giả mãi mạnh, cái gọi là bất tử bất diệt này bất quá chỉ là trò cười mà thôi.
Nếu Ngọc Đế thật sự là tồn tại bất tử bất diệt, hắn làm sao có thể chết dưới Tru Thiên Thích của mình?
Hấp thu hoàng đạo long khí, tương liên cùng số mệnh của Thiên Đình, bị ý chí Thiên Đạo gia trì, đối với Diệp Hiên mà nói chính là một loại gông cùm xiềng xích, bởi vì hắn căn bản không tin ngoại lực, chỉ có tin vào bản thân mình, đây cũng là căn cơ để hắn bước vào con đường lấy lực chứng đạo.
Diệp Hiên sao lại có thể ném dưa hấu nhặt hạt vừng?
Đang lúc mọi người lâm vào tự hỏi, việc tiếp theo Diệp Hiên làm, lại lần nữa gây lên vô số tiếng kinh hô, nhất là quần tiên Triệt giáo đều kích động đến run rẩy.
Một quyển Phong Thần Bảng, chính là chí bảo trong đại kiếp nạn Phong Thần năm đó, càng là một loại đại khí trấn áp, trong đó giam cầm một chút chân linh của quần tiên Thiên Đình, càng có thể khống chế sinh tử của bọn họ.
- Mở!
Một quyển Phong Thần Bảng bày ra, vô số chân linh đếm không hết trào ra, trực tiếp trở về bên trong đám tiên nhân Triệt giáo, Triệu Công Minh, càng làm cho khí tức quanh người bọn họ trở nên êm dịu hoàn mỹ.
Đương nhiên, chân linh giam cầm trong Phong Thần Bảng cũng không phải chỉ là quần tiên Triệt giáo , còn có số lượng lớn tiên nhân Thiên Đình, có thể nói nhiều tới mấy vạn.
Khi Diệp Hiên mở Phong Thần Bảng ra, phóng thích toàn bộ chân linh giam cầm trong đó, điều này cũng làm cho tất cả tiên nhân được sắc phong làm thần linh Thiên Đình lần nữa đạt được tự do.
Mà một màn này xảy ra, cũng làm cho mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại cực kỳ phức tạp.
Phải biết rằng Phong Thần Bảng chính là dùng để áp chế quần tiên Thiên Đình, nhưng hiện tại Diệp Hiên lại phóng thích những chân linh này, điều này cũng có nghĩa là Diệp Hiên căn bản là khinh thường dùng Phong Thần Bảng khống chế quần tiên Thiên Đình.
- Đại ân của Thiên Đế, chúng ta vĩnh viễn không quên.
Chân linh trở về, Triệu Công Minh vô cùng kích động, càng dẫn theo số lượng lớn tiên nhân Triệt giáo bái lạy Diệp Hiên, còn có quần tiên Thiên Đình nhao nhao quỳ xuống dập đầu trước Diệp Hiên, miệng hô to tên Diệp Thiên Đế.
Nhìn đám người Triệu Công Minh thành kính, Diệp Hiên mỉm cười, lúc ngón tay phất qua khoảng không nâng bọn họ đứng dậy, càng nhẹ nhàng lên tiếng trấn an quần tiên Triệt giáo một phen.
Diệp Hiên chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào, hôm nay hắn thả chân linh trong Phong Thần Bảng ra cũng là đang mua chuộc lòng người, càng là triển khai ra thái độ của hắn đối với Triệt giáo.
Hiển nhiên, Diệp Hiên đã làm rất thành công, dù cho Là Triệu Công Minh hay Là Thân Công Báo hoặc Kim Linh Thánh Mẫu, giờ phút này đều dùng ánh mắt cảm kích mà nhìn hắn, đây cũng là mục đích Diệp Hiên phóng thích những chân linh này.
Thật ra trong mắt Diệp Hiên, dù cho mình có dùng Phong Thần Bảng khống chế tính mạng của các quần tiên Thiên Đình này, thật ra căn bản cũng không có tác dụng lớn, bởi vì quần tiên Thiên Đình quá mức yếu ớt, nếu hắn thật sự là muốn giết, căn bản là không cần Phong Thần Bảng, không bằng rộng lượng một phen phóng thích những chân linh này, không chỉ có thể thu mua lòng người Triệt giáo , càng làm cho quần tiên Thiên Đình phải mang ơn hắn, đây chẳng phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện sao?