Vân Mộng Dao rơi đầy nước mắt, nàng đã chờ đợi mấy ngàn năm, bóng dáng Diệp Hiên từ đầu đến cuối nàng vẫn khắc sâu ở trong đầu nàng, mấy ngàn năm này trôi qua không phải là không có nam tử đến tìm nàng, nàng cũng thử muốn quên đi Diệp Hiên, nhưng những nam tử này so với Diệp Hiên lại ngày đêm khác biệt.
Nàng vẫn luôn một mực chờ đợi, nàng tin tưởng Diệp Hiên sẽ từ Tiên giới trở về, càng sẽ chính miệng hỏi tâm ý của hắn một chút, thế nhưng ở nơi đây, Diệp Hiên rất là vô tình từ chối nàng, điều này cũng làm cho nàng đã bị tổn thương, ở trong nội tâm càng có không cam lòng thật sâu.
Mấy ngàn năm chờ đợi đổi lấy một câu tuyệt tình của Diệp Hiên, cho dù Vân Mộng Dao là một nữ tử dịu dàng, nhưng nàng làm sao có thể cam lòng?
Trong hư không.
Diệp Hiên chậm rãi quay người, đạm mạc nhìn về phía Vân Mộng Dao, dù là mặt mũi đối phương tràn đầy nước mắt cũng chưa để hắn có nửa điểm lay động.
- Trở về đi, ngươi đã chính là Độ Kiếp hậu kỳ, có Cửu Long Ly Hỏa ta đưa cho ngươi che đậy, ngươi sẽ bình yên vô sự nghênh đón Cửu Thiên Tiên kiếp.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Diệp Hiên, hãy để ta đi theo ngươi, dù là ngươi không yêu ta, thì ít nhất hãy để ta ở bên cạnh ngươi làm một nha hoàn đi.
Vân Mộng Dao âm thanh khẽ run, đôi môi đau đớn cắn nát, trong mắt càng là chan chứa hi vọng nhìn Diệp Hiên, chỉ hi vọng Diệp Hiên sẽ gật đầu với nàng.
Đáng tiếc, hai mắt Vân Mộng Dao chờ mong dần dần biến thành tuyệt vọng, bởi vì Diệp Hiên cũng không cử động đồng ý gì, nàng càng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng kia của Diệp Hiên.
- Ba ngàn phồn hoa đảo mắt trôi qua, tình yêu thế gian không liên quan gì đến ta, nếu ngươi muốn đăng lâm đỉnh tiên đạo, cái gọi là tình yêu cũng chỉ có thể là tâm ma lớn nhất trên con đường tu luyện của ngươi.
Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, không có không quả quyết, cũng không có mập mờ không rõ, giọng Diệp Hiên trong trẻo lại lạnh lùng thẳng thắn.
Bỗng nhiên quay người.
Diệp Hiên bước ra một bước, dưới chân nở rộ gợn sóng, thời không phương thiên địa này đều trở nên hỗn loạn, cả người cũng kích xạ mà đi về phương xa, điều này cũng làm cho bọn người Hoàng bàn tử tự nhiên thở dài, sau đó nhanh chóng đi theo Diệp Hiên.
Nhìn qua bóng lưng Diệp Hiên đi xa, đôi mắt Vân Mộng Dao đầy tuyệt vọng, tâm thần đắng chát đến cực điểm, đôi mắt đẹp không cầm được nước mắt, cả người càng là bất lực xụi lơ trên mặt đất.
Gặp nhau là duyên, không gặp cũng là duyên.
Nhất niệm lên, muôn sông nghìn núi đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền đã vô tâm.
Đối với Diệp Hiên mà nói, đừng nói một Vân Mộng Dao, dù cho là đệ nhất mỹ nữ tam giới Quảng Hàn Tiên Tử kia cũng không thể để cho hắn yêu, bởi vì tình yêu của Diệp Hiên đã sớm bị hắn táng diệt tại thời niên thiếu.
Đương nhiên, Diệp Hiên cũng là một nam tử, hắn tự nhiên cũng có nhu cầu, chỉ là tầm mắt Diệp Hiên cũng cực cao, cũng chỉ có Quảng Hàn Tiên Tử có thể kích động dục hỏa trong lòng của hắn, về phần tình yêu lại không còn nửa điểm.
...
Một tòa sơn cốc vô danh, cô quạnh không người, vạn vật im ắng.
Một ngôi mộ cổ, một khối mộ bia.
Mộ bia đã có chút phong hoá, chữ viết cũng có chút mơ hồ, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy năm chữ to 'Liễu Bạch Y chi mộ'.
Diệp Hiên toàn thân áo đen, mái tóc đen rủ xuống sau đầu, khi cơn gió thổi tới cũng làm cho mái tóc của hắn phiêu đãng theo gió, vạt áo cũng kêu phần phật.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng, hư không nở rộ gợn sóng, từng vò từng vò rượu ngon được bày ra trên mặt đất, Diệp Hiên tiện tay đổ rượu xuống, sau lại ngửa đầu đem rất nhiều rượu đổ vào trong miệng.
Hô!
Rượu vào bụng, miệng Diệp Hiên phun ra một làn hơi, ánh mắt nhìn về phía mồ hơi có vẻ ưu thương.
- Bạch Y huynh, ta tới thăm ngươi đây.
Diệp Hiên trầm thấp thì thầm.
Trong cơn gió đìu hiu, hắn ngồi xếp bằng ở đáy, rượu vào để Diệp Hiên biến có chút buông thả không bị trói buộc, càng có một sợi khí tức cô tịch cùng tiêu điều.
- Bạch Yhuynh, nếu như không có ngươi vì ta luyện chế Nghịch Tiên trận đồ, chỉ sợ ta đã sớm hồn phi phách tán mà chết, mặc dù ngươi đã qua đời, nhưng ân tình này Diệp Hiên chưa hề dám quên.
Vò rượu đảo ngược, hắn lại tiếp tục uống, hai con ngươi Diệp Hiên hơi hoảng hốt, giống như nhìn thấy Liễu Bạch Y đang mỉm cười với hắn.
- Bạch Y huynh, ta trải qua sáu ngàn năm trăm năm, rốt cuộc cũng bước vào Đại La Kim Tiên, càng tự tay giết chết tên Ngọc Đế kia, không chỉ có chiếm vị trí Thiên Đế của hắn, càng là đã trấn áp tam giới đăng lâm tuyệt đỉnh.
Rượu càng uống càng nhiều, Diệp Hiên giống như đã thật say, hai con ngươi cũng càng ngày càng mê ly, bởi vì ở trong thế giới này, hắn căn bản cũng không có bằng hữu, chỉ có Liễu Bạch Y xem hắn như bằng hữu duy nhất, cũng chỉ có tại trước mồ Liễu Bạch Y, hắn mới có thể thổ lộ hết ra những lời trong nội tâm mà hắn muốn nói.
- Bạch Y huynh, ta từng nói với ngươi, đến lúc ta thành thánh, ta nhất định sẽ nghịch chuyển thời không luân hồi, để ngươi lại xuất hiện tại thế, lời thề này ta chưa hề quên.
Diệp Hiên mùi rượu trùng thiên, nhưng âm thanh lại vô cùng trịnh trọng, hai con ngươi mê ly càng là có một cút u sầu xẹt qua.
Trời lên mặt trăng lặn, đấu chuyển tinh di.
Khi ánh mặt trời dâng lên từ phương đông, rồi rơi xuống từ phía tây, bảy ngày bảy đêm đi qua, Diệp Hiên không biết đã uống bao nhiêu rượu, chỉ là vò rượu đầy đất lộn xộn không chịu nổi, miệng không ngừng thì thầm nói chuỵen, giống như Liễu Bạch Y đang ở ngay bên cạnh hắn, giống như đnag nghe hắn kể lại những gì đã trãi qua trong sáu ngàn năm trăm năm này..