Bỗng nhiên, khí tức cả người Quảng Hàn tiên tử khuấy động, vẻ mặt tái nhợt tiều tụy hiện ra một tia ửng hồng, nàng thế mà muốn lấy cái chết muốn tự tuyệt ở đây.
- Tiểu muội, ngươi điên rồi sao?
Khoa Phụ bất ngờ xoay người, đôi mắt đều biến thành đỏ thẫm như máu, một hàm răng thép cắn chặt ken két khách rung động, ánh mắt nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử hiện ra vẻ cực kỳ phức tạp.
- Đại ca, ta chỉ muốn gặp hắn một lần cuối cùng, việc này qua đi, tiểu muội vĩnh viễn không gặp mặt hắn nữa, kính xin đại ca thành toàn.
Quảng Hàn tiên tử quỳ xuống, nước mắt trong mắt chảy qua gò má.
Nhìn Quảng Hàn tiên tử bày ra tư thế hèn mọn với mình, thân cả thể xác lẫn tinh thần Khoa Phụ đều run rẩy đến cực hạn, tâm linh lại càng khổ sở.
- Tiểu muội, ngươi vì muốn gặp hắn mà quỳ xuống với ta, tại sao ngươi trở thành như vậy?
- Chẳng lẽ ngươi không biết sao, đại ca mang ngươi về tổ địa, tất cả đều vì tốt cho ngươi, nếu Đại Nghệ xuất quan thấy bộ dáng ngươi như thế, hắn tất sẽ không bỏ qua cho Diệp Hiên.
Khoa Phụ gầm gừ.
- Đại ca, hắn muốn thành hôn, tiểu muội chỉ muốn gặp hắn một lần cuối cùng, từ nay về sau tất sẽ an tâm tu luyện, lại không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Hô!
Khoa Phụ phun ra một ngụm trọc khí, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang cực lực bình phục tâm tình ba động của mình, hơn mười hơi trôi qua, thở dài một tiếng truyền đến từ trong miệng hắn.
- Được, đại ca thành toàn cho ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đây là cuối cùng gặp hắn, từ nay về sau ngươi không còn quan hệ gì với hắn nữa, nếu ngươi lại có liên quan đến hắn, ngươi biết sẽ có hậu quả gì.
- Ba ngày sau, ta đến đón ngươi.
Khoa Phụ nói xong lời này, xoay người đi xuống núi.
- Tiểu Nga, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Kiếm Ma bất đắc dĩ thở dài, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất không thấy, nên nói hắn cũng đã nói, hắn cũng hy vọng Quảng Hàn tiên tử có thể chặt đứt tình duyên với Diệp Hiên, cũng có thể tránh cho Diệp Hiên xung đột với Đại Nghệ.
Núi lớn thông thiên, cuồng phong gào thét.
Quảng Hàn tiên tử ôm đầu gối ngồi đó, ngây dại không tiếng động ở trong cuồng phong, hai mắt nhìn trời, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Diệp Hiên, chẳng lẽ ngươi thật sự vô tình với ta như thế sao?
Trong thiên địa cuồng phong, Quảng Hàn tiên tử thê lương lẩm bẩm trong gió, cảm giác đau lòng sinh sôi nảy nở ở đáy lòng, làm cho nàng có chút không thở nổi, cảm xúc bi thương từ từ nở rộ quanh người.
Ba ngày sau.
Cửa lớn của thiên địa Vu tộc mở ra, hai bóng dáng đi ra khỏi thiên địa Vu tộc, đi tới phía tam thập tam trọng Thiên Đình.
Cùng lúc đó, thiên địa tam giới.
Quần tiên bay trên không, tự mình của đại năng, phàm là người nhận được tin vui của Thiên Đình, tất cả đều đang chạy tới tam thập tam trọng Thiên Đình, chỉ vì Thiên Đình đang tổ chức đại hôn cho Diệp Hiên và Cửu Thiên Huyền Nữ đại hôn, đây là đại sự của tam giới, bọn họ không thể không tới.
...
Năm tháng như thoi đưa, trôi qua cực nhanh.
Thời gian vội vàng trôi qua ba trăm năm, tam thập tam trọng Thiên Đình vui mừng đến cực điểm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy quần tiên xuyên qua lại ở trong Thiên Đình, nương theo đó tiên âm tuyệt vời lưu chuyển.
Trời giáng cam lộ, đất hiện sen vàng, tiên nữ ca hát, tiên hạc nhảy múa, cầm sắt cùng minh tấu vang, còn có tiếng trống ầm ầm quanh quẩn ở ba mươi ba trọng Thiên Đình, làm nổi bật không khí vui mừng cho Thiên Đình.
Trong cung Đấu Ngưu.
Diệp Hiên khoanh chân ngồi.
Miệng mũi hô hấp xuát ra tiên quang ong ong rung động, đại la tiên thể của hắn đang phát sáng, nở rộ uy năng cực kỳ kinh khủng, càng làm cho cả tòa Đấu Ngưu Cung hơi vặn vẹo.
Hô!
Dải lụa tiên quang phun trào, để cho hư không truyền đến một tiếng nổ vang, Diệp Hiên từ từ mở hai mắt, vẻ thất vọng hiện ra từ đáy mắt.
Tốc độ phục hồi của Đại La tiên thể cực kỳ khủng bố, chỉ có trăm năm đã để cho Diệp Hiên khôi phục đến đỉnh phong, Diệp Hiên cũng không có xuất quan, mà tiếp tục tu luyện, hy vọng có thể làm cho tu vi của mình được tăng lên, càng muốn đưa Đại La tiên thể đến đại thành.
Dưới sự trợ giúp của Bàn Đào, Kim Đan, phối hợp với phương pháp tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, ba trăm năm để Diệp Hiên bước vào Đại La ngũ trọng thiên cảnh, nhưng Đại La tiên thể vô luận như thế nào cũng không thể đại thành, điều này cũng làm cho Diệp Hiên thất vọng đến cực điểm.
Trong ba trăm năm qua bế quan tu luyện, Diệp Hiên hiểu rõ một chuyện, muốn Đại La tiên thể đại thành, một mực khổ tu sẽ chỉ hao phí thời gian vô tận.
Muốn làm cho Đại La tiên thể bước vào cảnh giới đại thành, cần một cơ duyên cực lớn, bởi vì khi ở trong Nữ Oa cung, Diệp Hiên mượn nhờ Thái dương chân hỏa, một loại lực lượng chí dương rèn luyện thân thể mới có thể làm cho Đại La tiên thể tăng lên.
Hiện tại Đại La tiên thể chỉ thiếu một bước đã bước vào Đại Thành, nhưng bước này khó khăn đến cực điểm, vô luận Diệp Hiên tu luyện như thế nào cũng không cách nào để cho Đại La tiên thể hoàn thành bước cuối cùng.
Về phần bước vào Đại La ngũ trọng thiên không làm cho Diệp Hiên cảm thấy có bất kỳ kinh hỉ gì, dù sao Bàn Đào Kim Đan trong tay, cộng thêm ba trăm năm khổ tu, nếu vẫn không thể đột phá Đại La ngũ trọng thiên, đến cả Diệp Hiên đều cảm thấy mình là một câu chuyện cười.
Nhưng Diệp Hiên cũng không thỏa mãn tốc độ tu luyện này, Đại La ngũ trọng thiên cũng chỉ để cho tu vi của hắn lần thứ hai tăng lên một phần, chỉ khi nào hắn có thể phá vỡ hàng rào đi vào trong Đại La hậu kỳ, như vậy mới có thể để cho thực lực của hắn tăng lên trên diện rộng.