Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84 - Trác Gia Tới Chơi (1)

Chương 84 - Trác gia tới chơi (1)
Chương 84 - Trác gia tới chơi (1)

Một viên đan dược màu trắng thuận tay bị Diệp Hiên đặt lên trên bàn, một hương thơm tràn ngập mà ra, điều này cũng làm cho Cổ Tường Vân vốn muốn từ chối ngữ tức thì đột nhiên ngừng lại, trong mắt càng là hiếu kỳ, nói:

- Diệp tiên sinh, đây là... ?

- Đây là Bồi Nguyên Đan, chỉ cần ông còn chưa có chết, là có thể cứu vãn trở về.

Diệp Hiên cũng không nói nhảm, trực tiếp trình bày công hiệu của Bồi Nguyên Đan.

Nghe thấy những gì Diệp Hiên nói ra, Cổ Tường Vân hơi biến sắc, đôi mắt nhìn Diệp Hiên có chút bất thiện.

- Diệp tiên sinh, chuyện cười này ngài của một chút cũng không buồn cười.

Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm giác được thái độ bất thiện của Cổ Tường Vân, điều này cũng làm cho hắn nhắm mắt lại, nói:

- Tôi chưa bao giờ có thói quen đùa giỡn, ông có thể gọi ông chủ tới, tôi cũng không có thời gian ở đây trò chuyện giải thích với ông.

Nhìn Diệp Hiên cũng không phải nói giỡn, Cổ Tường Vân cũng không dám khinh thường, rất sợ Diệp Hiên có lai lịch lớn, điều này cũng làm cho ông đắn đo bất định, mà sau đó lại gật đầu, nhanh chóng đi tìm người chủ sự.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng qua được mười phút, Cổ Tường Vân đã quay lại, phía sau còn có một người khác.

- Diệp tiên sinh, đan dược ngài nói, thật sự thần kỳ như vậy sao?

Một tiếng cười duyên quyến rũ tựa như câu hồn đoạt phách, để cho trong lòng người ta nổi lên tâm tư vô tận, Cổ Uyển Nhi mặc một bộ đồ đỏ nóng bỏng, mặt mũi tinh xảo diêm dúa lòe loẹt cùng thân thể mềm mại có lồi có lõm, lộ ra một loại cảm giác gợi cảm không nói nên lời, giống như có thể dấy lên dục vọng nơi sâu nhất trong người đàn ông.

- Cổ võ giả, hơn nữa lại là cổ võ tông sư? Không ngờ một thành phố Giang Nam nho nhỏ, lại cất dấu một nhân vật như cô.

Nhìn Cổ Uyển Nhi gợi cảm diêm dúa lòe loẹt trước mắt, Diệp Hiên cười một tiếng, không ngờ chỉ là mua một ít ngọc khí, mà lại đụng tới một cổ võ tông sư tại nơi đây, lẽ nào bây giờ cổ võ tông sư đều đứng đầy đường sao?

Khi Diệp Hiên vừa nói xong, nụ cười tà mị trên mặt Cổ Uyển Nhi lập tức cứng lại, đôi mắt phía Diệp Hiên càng là đề phòng.

- Cậu là ai?

Cổ Uyển Nhi cười quyến rũ không được thấy tâm tư, nhưng sắc mặt trong nháy mắt đã băng lạnh, một thân đồ đỏ càng là không gió mà lay, giống như muốn ra tay đối với Diệp Hiên vậy.

Nhìn dáng dấp Cổ Uyển Nhi như lâm vào đại địch, Diệp Hiên cười khẩy, nói:

- Yên tâm, tôi cũng không phải kẻ thù của cô, cũng không có lòng điều tra vì sao trong một phòng đấu giá nho nhỏ lại có nhất vị cổ võ tông sư coi ngó.

- Có thể nhìn ra tu vi của tôi, xem ra Diệp tiên sinh cũng rất không bình thường, nếu như cậu thật sự chỉ là muốn mua một ít ngọc khí, Uyển nhi nguyện ý giao cho cậu.

Cổ Uyển Nhi thu hồi khí thế, thăm dò lên tiếng nói với Diệp Hiên.

- Những lời nói nhảm tôi không muốn nghe nhiều, tôi muốn số lượng lớn ngọc khí, hiện tại lấy giá gốc mà mua, hơn nữa viên Bồi Nguyên Đan này đủ để bù đắp tổn thất của các người.

Diệp Hiên mở cửa thấy núi, cũng không có thời gian lá mặt lá trái với cô gái này.

Nói đến vấn đề chính, Cổ Uyển Nhi liếc mắt nhìn Diệp Hiên thật sâu, mà sau đó lại gật đầu nói:

- Nếu như viên thuốc này thật sự thần kỳ như cậu nói vậy, vậy hết thảy cũng không thành vấn đề.

Rất nhanh, ở Cổ Uyển Nhi phân phó xuống, Cổ Tường Vân thận trọng đem Bồi Nguyên Đan quát một chút bột phấn, trực tiếp cho một con chuột bạch bị thương sắp chết thử xuống.

Không tới một phút ngắn ngủi, một hình ảnh cực kỳ thần dị xuất hiện.

Tiểu Bạch Thử yếu ớt lúc đầu, bây giờ lại phấn chấn tinh thần lên, càng là không ngừng xèo xèo kêu loạn ở trong lồng, vết thương trên người, càng là đã phục hồi như cũ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Một màn như thế, trực tiếp làm cho Cổ Uyển Nhi bỗng nhiên lập tức đứng dậy, cô lại nhìn về phía Bồi Nguyên Đan trên bàn, trong mắt là đầy nhiệt liệt.

- Chuyện này... Chuyện này... ?

Thân là người Cổ gia, đan dược nào mà Cổ Uyển Nhi chưa từng thấy qua, nhưng công hiệu của Bồi Nguyên Đan, thực sự đã làm cho cô không khống chế được tâm tình kích động của bản thân.

Thân là một cổ võ tông sư, không có ai hiểu được tầm quan trọng của viên đan dược trước mắt so với Cổ Uyển Nhi, đây chính là một cái mạng, mặc cho ngươi là võ giả tiên thiên, mặc ngươi có quyền thế vô song, nhưng so với tính mệnh bản thân, những thứ này chẳng qua cũng đều là phù du mà thôi.

Sau hơn mười phút, rốt cục Cổ Uyển Nhi cũng tỉnh táo lại, cô trực tiếp phân phó với Cổ Tường Vân, nói:

- Đi mang tất cả ngọc khí ra cho Diệp tiên sinh chọn.

Nhìn một màn trước mắt này, Diệp Hiên cũng không bất kỳ ngoài ý muốn gì, Bồi Nguyên Đan chính là đan dược cấp thấp nhất của tu tiên giả, nhưng trong mắt chút cổ võ giả ở nơi này lại không thua gì tiên đan trong truyền thuyết.

Chỉ là, Bồi Nguyên Đan chính là dùng tinh huyết dị thú huyết hải luyện chế, tuy nhìn như vô cùng thần hiệu, nhưng lại có hệ quả cực lớn, người ăn thuốc này, thọ mệnh sẽ không hơn mười năm.

Đương nhiên, chuyện này Diệp Hiên sẽ không nói, hơn nữa nếu hắn nói, mặc dù Cổ Uyển Nhi sẽ có chút thất vọng, nhưng nhất định sẽ đem viên thuốc này coi là trọng bảo.

Dù sao người sắp chết, có thể sống lâu thêm mười năm, đây cũng đã là thiên đại có phúc.

Rất nhanh, mỗi loại ngọc khí đã được đưa tới, sau khi chọn lựa, Diệp Hiên chọn được hơn mười khối ngọc bội, hai khối Ngọc Kiếm bị hắn bỏ vào trong túi, còn những ngọc khí khác thì trực tiếp bị hắn không nhìn.

- Diệp tiên sinh, viên thuốc này định giá bao nhiêu? Trong tay ngài có còn loại đan dược này không?

Nhìn Diệp Hiên đã chọn xong, Cổ Uyển Nhi đem Bồi Nguyên Đan nắm chặt trong tay, rất sợ Diệp Hiên đổi ý.

- Chuyện giá cả tự các người tới định, mà viên thuốc này cũng là ta ngẫu nhiên đoạt được, cũng chỉ có một viên này thôi.

Diệp Hiên bình thản nói.

Hiển nhiên, Cổ Uyển Nhi cũng không tin Diệp Hiên, nếu như loại đan dược trân quý này chỉ có một viên, thì người thanh niên trước mắt này làm sao cam lòng cho lấy ra bán đấu giá?

Bình Luận (0)
Comment