Chân linh!
Không tệ, chính là chân linh, muốn bước vào Chuẩn Thánh, liền muốn để nguyên thần hóa thành chân linh, chỉ có sinh ra linh chân, mới có thể thành tựu Chuẩn Thánh chi vị.
Năm đó Vạn Độc lão tổ từng nói một câu, chân linh bất diệt, Chuẩn Thánh bất tử!
Câu nói này không chỉ đơn giản như vậy, chính là tượng trưng cho chân lý Chuẩn Thánh chi cảnh.
Chỉ là làm thế nào nguyên thần hóa thành chân linh, Diệp Hiên căn bản là không có cách nào, ẩn ẩn trong Diệp Hiên có thể cảm giác được, hắn dùng pháp lấy lực chứng đạo thành thánh, dù hắn có thể đem nguyên thần hóa thành chân linh, cũng chưa chắc hắn có thể thành tựu Chuẩn Thánh chi vị.
Bởi vì pháp lấy lực chứng đạo tu nguyên thần cùng nhục thân, Đại La Tiên Thể của Diệp Hiên cách đại thành chỉ cách xa một bước, nhưng một bước này lại không cách nào vượt qua.
Chỉ có Đại La Tiên Thể đi vào đại thành, bất diệt nguyên thần hóa thành chân linh, nhục thân cùng chân linh hợp nhất, tầng sinh mệnh của hắn cũng sẽ tiên nhập thánh, đồng nghĩa hắn có thể hóa thành Chuẩn Thánh.
Đạo lý Diệp Hiên đều hiểu, nhưng làm thế nào để Đại La Tiên Thể đi vào đại thành, như thế nào để bất diệt nguyên thần hóa thành chân linh?
Hai vấn đề khó khăn trước mặt Diệp Hiên, một vạn năm trôi qua, hắn vắt óc, nghĩ ra các loại phương pháp, thậm chí điên cuồng bế quan tu luyện, nhưng cuối cùng cũng không dùng được.
Cách xa một bước, cách nhau một trời một vực!
Diệp Hiên thật không cam tâm, không cam tâm không một chút tác dụng nào, hắn đã bó buộc tại Đại La đỉnh phong một vạn năm, Chuẩn Thánh chi cảnh xa khó với.
Kỳ thật, Diệp Hiên quá gấp, phải biết cái khác Đại La đỉnh phong cái nào không phải vây ở này cảnh ngàn vạn năm thời gian?
Khổng Tuyên, Đa Bảo Như Lai, Đại La khắp tam giới các nơi, có mấy người có thể bước vào Chuẩn Thánh chi cảnh?
Thiên thời địa lợi nhân hòa, Chuẩn Thánh chi cảnh huyền càng huyền ảo, phương pháp mỗi người bước vào cũng không giống nhau, Vạn Độc lão tổ thanh danh không lớn, nhưng hết lần này tới lần khác liền bước vào Chuẩn Thánh, vấn đề chính là cơ duyên.
Bên cạnh cổ đầm!
Diệp Hiên mặt mày rủ xuống, trong lòng sinh sôi gợn sóng, hắn dành ra ba vạn năm, hắn nhất định phải bước vào Chuẩn Thánh trong ba vạn năm đó, hắn dự cảm một điều, nếu không cách nào bước vào hàng ngũ Chuẩn Thánh, sẽ có đại kiếp không thể tưởng tượng, có thể sẽ thành xương khô dưới chân người khác.
- Thật phải đi tìm kiếm Hồng Mông Tử Khí sao?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, trong đầu nhớ lại những lời Thông Thiên Giáo Chủ nói với hắn.
- Chỉ là ta đi con đường là lấy lực chứng đạo, thật sự dựa vào Hồng Mông Tử Khí thành tựu Chuẩn Thánh chi vị, chỉ sợ Đại La Tiên Thể cùng bất diệt nguyên thần hoàn toàn sụp đổ, đoạn tuyệt con đường lực chứng đạo!
- Mà, cho dù ta từ bỏ con đường lấy lực chứng đạo, nhưng Hồng Mông Tử Khí ở nơi nào?
Diệp Hiên lắc đầu thở dài, sự chán nản trong mắt phát ra nồng đậm, hắn bắt đầu tu luyện từ niên thiếu, đoạn đường tu luyện trải qua quá nhiều trắc trở, sau lưng chồng chất bao nhiêu là xương khô, hắn chưa hề bị kiềm hãm trong bất cứ cảnh giới nào, tu vi vẫn luôn như thế chẻ tre tăng lên.
Cho đến hôm nay, thân ở Đại La đỉnh phong, Chuẩn Thánh chi cảnh ngay phía trước, nhưng hắn lại giậm chân tại chỗ, dù ý chí trong lòng của hắn không thể bị ma diệt, nhưng đối mặt con đường Chuẩn Thánh, hắn cảm thấy thật sự bất lực.
Đại La đỉnh phong, xưng tôn làm tổ, Chuẩn Thánh không ra, có thể bễ nghễ tam giới, hắn mà nói đã chính là vô thượng vinh quang, nhưng với Diệp Hiên những điều đó không đáng nhắc tới, bởi trong mắt Chuẩn Thánh, Đại La Kim Tiên bất quá chỉ là sâu kiến thôi, mà Diệp Hiên chưa hề quên, bên trên Chuẩn Thánh còn có lục đại Thánh nhân chí cao vô thượng.
Cổ đầm bóng ngược, Diệp Hiên đứng yên.
Hắn giống như vạn cổ bất động như đá, cả người không nói không động, suy nghĩ con đường phía trước, cổ đầm dâng lên rất nhiều hơi nước che đi thân ảnh của hắn.
...
- Hồ Mị Nhi, còn không mau nghe lời, nếu không đừng trách ta nhà đại vương không thương hoa tiếc ngọc.
Ánh lửa thông thiên, ngang qua thiên khung.
Một đạo yêu vân che trời vượt ngang bầu trời, mấy ngàn yêu ma trong yêu vân gầm gừ, giữa hư không có một thiếu nữ dung mạo tuyệt thế, đang chật vật chạy trốn giữa hư không.
- Nương tử, ngươi đi theo ta, ngươi không thể trốn thoát khỏi bàn tay Bản Đại Vương.
Bỗng nhiên, một tiếng quát truyền đến từ trong hư không, một điểm ánh lửa chặn phía trước Hồ Mị Nhi, điều này khiến thiếu nữ biến sắc, hàm răng trắng ngà rung lên khanh khách.
- Hồng Hài Nhi, tiểu tử vô sỉ, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Hồ Mị Nhi lên tiếng.
- Thôi đi, Bản Đại Vương có thể coi trọng hồ mị tử ngươi, là vinh hạnh của ngươi, không phải xem ngươi là Thanh Khâu nhất tộc phân thượng, ngươi như thế nhục mạ Bản Đại Vương, ngươi sớm đã chết dưới Tam Vị Chân Hỏa của ta.
Trang phục Hồng Lăng, một cây trùng thiên biện vắt sau đầu, Hồng Hài Nhi có bộ dáng tiểu đồng tầm bảy tám tuổi, tu vi là La Thiên Kim Tiên, trong tay nắm lấy Hỏa Tiêm Thương, vui cười trêu đùa thiếu nữ.
- Phi, tiểu tử thối nhà người cả lông còn chưa mọc đủ, bà đây sẽ không làm phu nhân của ngươi.
Hồ Mị Nhi yêu kiều lên tiếng, ánh mắt oán giận nhìn Hồng Hài Nhi phía trước.
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói thêm câu nữa?
Bị thiếu nữ mắng là tiểu tử thối, Hồng Hài Nhi bị kích động, khiến cho dung mạo trẻ con của hắn lạnh lẽo, nhìn về thiếu nữ ánh mắt hiện ra một vòng sát cơ.
Hồng Hài Nhi!
Là con của Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương cùng Thiết Phiến Công Chúa, năm đó đã từng theo hầu Nam Hải Quan Âm, tiểu kiếp Tây Du qua đi, Ngưu Ma Vương cùng Thiết Phiến Công Chúa nhớ thương con, mà đi xin cho Hồng Hài Nhi trở về bên cạnh hai người.