Ông cháu hai người ấm áp đến cực điểm, lúc bắt đầu ăn cơm tối vừa nói vừa cười, nhưng hai người không biết, khi cảnh tượng này hiện ra trong mắt Diệp Hiên, cũng làm cho đôi mắt hoang mang của hắn dần dần tập trung.
- Lục đạo luân hồi, vạn vật luân chuyển, chuyện bi ai nhất của phàm nhân chính là trầm luân ở trong vạn trượng hồng trần, đợi trăm năm sau hồn quy địa phủ, kiếp kiếp vĩnh viễn đọa luân hồi, cái gọi là thân tình phàm trần chỉ là mộng ảo không hoa, các ngươi cảm thấy nó quan trọng như vậy sao?
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng thốt ra từ trong miệng Diệp Hiên, cũng làm cho hai ông cháu vốn đang nói cười hơi ngẩn ra, sau đó kinh hỉ nhìn về phía Diệp Hiên.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tỉnh táo lại?
Lão giả có chút vui vẻ nhìn về phía Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không có trả lời câu hỏi của lão giả, hắn chỉ yên lặng nhìn hai ông cháu trước mắt, sau đó nhìn về phía thức ăn trên bàn.
Một cái bánh bao, một đĩa rau xanh luộc, một con cá chép kho tàu to bằng bàn tay, khi ba thứ của thế gian này chiếu vào mắt Diệp Hiên, trong mắt hắn xẹt qua một tia khinh thường.
Diệp Hiên khinh thường cũng không phải lương thực thế gian, mà là thiện ý của ông cháu hai người.
- Các ngươi thà rằng để mình đói bụng, cũng phải chia một phần thức ăn chia ta, cái gọi là lòng lương thiện của các ngươi theo ta thấy chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Gia gia, vị đại ca ca này hắn... ?
Lời nói của Diệp Hiên quá mức sắc bén, không có một chút nhân tình, làm cho nụ cười trên mặt tiểu cô nương biến mất, mang theo ánh mắt có chút sợ hãi nhìn về phía Diệp Hiên, bởi vì cô bé chưa từng thấy qua người bất cận nhân tình như Diệp Hiên.
- Trác Mã ngoan.
Lão giả xoa xoa đầu tiểu cô nương, ổn định cảm xúc của cô bé, sau đó hơi hiền lành nhìn về phía Diệp Hiên nói:.
- Tiểu huynh đệ, tính tình ngươi quá mức cực đoan, thật ra thế giới này có rất nhiều chuyện tốt đẹp, nếu ngươi có thể duy trì một tâm thái bình thường để nhìn thế giới này, nhất định sẽ phát hiện ra rất nhiều thứ tốt đẹp.
- Những điều tốt đẹp?
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, hắn xuyên qua mái hiên nhìn về phía bầu trời bên ngoài, một tia âm trầm xẹt qua ánh mắt.
- Cá lớn nuốt cá bé, người hợp thời thì sinh tồn, đây chính là thiết luật của thiên địa, ngươi yếu ngươi đáng chết, chỉ có cường giả mới có thể khống chế vận mệnh của kẻ yếu, đạo lý này chưa bao giờ thay đổi, cái gọi là lương thiện nhân từ chỉ là thứ vô dụng, cũng đồng nghĩa với kẻ yếu.
Bầu không khí đè nén như núi, Diệp Hiên nói xong, hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía lão giả, âm thanh trầm thấp hỏi:.
- Lão nhân gia, chẳng lẽ ta nói không đúng?
Chỉ thẳng vào bản tâm, sắc bén đến cực điểm, đây chính là ánh mắt Diệp Hiên nhìn về phía lão giả, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt Diệp Hiên đối đãi lão giả tựa như đang nhìn một con kiến.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, lão giả cất tiếng cười to, cũng không có bất kỳ cảm giác gì đối với ánh mắt vô tình của Diệp Hiên, hắn cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, giọng nói dày nặng khàn khàn đáp.
- Tiểu huynh đệ, người sở dĩ là người, chính là bởi vì nhân loại không giống súc vật, người có tình cảm của mình, càng có thất tình lục dục của mình, chúng ta biết khóc biết cười, chúng ta sẽ buồn sẽ vui, nếu thật sự giống như lời ngươi nói, nhân loại vứt bỏ cái gọi là lòng nhân từ, lương thiện, vậy chúng ta có gì khác súc vật?
Âm thanh lão giả vang vọng đầy lực lượng, một tia nhân tính nở rộ trên người, khi hắn nói xong, một cỗ khí thế không cách nào tưởng tượng phô thiên cái địa mà đến, cũng làm cho Diệp Hiên ngốc trệ tại chỗ.
Lão giả cũng không phải đại năng thông thiên nào đó, hắn vẻn vẹn chỉ là một phàm nhân, là một lão nhân bình thường sắp nằm dưới đất vàng, chỉ là khi hắn nói xong lời này, giống như cộng hưởng đến cái gì đó, càng ẩn chứa một loại khí thế không cách nào tưởng tượng, ngay cả Diệp Hiên là Đại La đỉnh phong, linh hồn của hắn lúc này cũng đầy rung động.
Nhân đạo cho tất cả chúng sinh.
Trời không thể ngăn cản.
Chỉ cần tinh thần bất diệt, có thể vĩnh viễn tồn tại, cho dù thiên đạo sụp đổ, nhưng tinh thần của bọn họ vạn cổ bất diệt, con người sở dĩ là người, chính là bởi vì có thiện ác hai mặt, bọn họ mặc dù là sinh vật cực kỳ mâu thuẫn, nhưng thiên địa cũng bởi vì có người tồn tại, nên mới có hình ảnh sơn hà vạn cổ tráng lệ.
Tuy rằng lão giả cũng không rõ đạo lý này, nhưng hắn hiện tại biểu hiện ra khí thế đại biểu cho nhân đạo chúng sinh, ngay cả Diệp Hiên chính là Đại La đỉnh phong đối mặt với nhân đạo chúng sinh cũng không thể nói thành lời này, tâm linh của hắn đều hơi run rẩy.
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng lão hủ không biết đã xảy ra chuyện gì trên người ngươi, lại làm cho tính tình ngươi biến thành cực đoan, nhưng lão đầu tử hy vọng ngươi có thể hiểu được, bất luận tiên cũng tốt hay là thần cũng được, bọn họ đều do người mà thành, nếu ngay cả lòng người cơ bản nhất cũng đã mất đi, vậy hắn còn có thể xưng là người sao?
Trên người lão giả tràn đầy ánh sáng nhân tính, càng có một tia hạo nhiên chính khí.
Đương nhiên, cái gọi Hạo Nhiên chính khí cũng không phải chỉ một loại khí thế chính nghĩa, mà là một loại khí thế không sợ hãi.
- Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình, sở dĩ làm người là bởi vì chúng ta có một trái tim mà súc vật không có, nếu mỗi người đều như tiểu huynh đệ nghĩ, vậy thế giới này sẽ không còn tồn tại.
Khí thế lão giả như cầu vồng, lời nói chém đinh chặt sắt.
- Lòng người?