Tiểu Thạch thôn hiện tại dùng tam sinh tứ quả kém cỏi để tế tự, từ nơi này cũng có thể nhìn ra Tiểu Thạch thôn căn bản không lấy ra được tiền hương khói gì, có thể nói là Khổ Huệ uổng công đi một chuyến, cho nên Khổ Huệ mới tức giận.
Tuy rằng trong lòng Khổ Huệ thiêu đốt lửa giận, nhưng đối với những phàm nhân hèn mọn này, hắn cũng không có cách trách móc bọn họ sao không đưa thêm tiền hương hỏa, cũng chỉ có thể nhanh chóng chấm dứt tế tự hôm nay, đi thôn xóm tiếp theo.
- Tế tự bắt đầu.
Sắc mặt Khổ Huệ âm trầm, ngay cả phật hiệu cũng lười tụng, sải bước đi về phía tế đài, trong tay trống rỗng xuất hiện thêm một mộc ngư, đưa tay gõ, hơn mười vị tăng nhân phía sau càng tụng kinh Kim Cương, tuyên bố tế tự chính thức bắt đầu.
Kim Cương kinh, Pháp Hoa Kinh, một ít kinh Phật quen thuộc phát ra từ trong miệng của những tăng nhân này, nhưng cảm giác những tăng nhân này giống như đang đi ngang qua sân khấu, căn bản không có quá chuyên chú.
Ngược lại, thôn dân Tiểu Thạch thôn thành kính bái Phật, trong mắt mỗi người đều có vẻ kính sợ, hiển nhiên trong lòng những thôn dân này, địa vị của Phật chính là tối cao vô thượng.
Dưới một gốc cây dâu tằm, Diệp Hiên một mình dựa vào cây mà đứng, hắn thản nhiên nhìn lễ phật tế tự đang diễn ra, cũng không có tham gia vào trong đó.
Cái gọi là Tiên Phật, quả thật không đáng nhắc tới trong mắt Diệp Hiên, Diệp Hiên tự nhiên sẽ không triều bái tượng Phật giống như các thôn dân, hơn nữa Diệp Hiên cũng chưa bao giờ để Tây Phương Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự ở trong lòng.
Nếu không phải Phật giáo nhất mạch là Tây phương nhị Thánh sáng lập, chỉ bằng Linh Sơn năm xưa nhằm vào hắn, Diệp Hiên đã sớm tiêu diệt Linh Sơn, làm sao còn có ngày lễ Phật hôm nay?
Ước chừng nửa ngày trôi qua, lễ nghi tế bái rườm rà của ngày lễ Phật rốt cục đi đến hồi kết, mỗi một vị thôn dân Tiểu Thạch thôn càng là mặt đầy hồng quang, trong miệng tụng niệm kinh Phật mà bọn họ không hiểu.
- Phật pháp vô biên, ân trạch thế nhân.
Khổ Huệ chắp hai tay lại, trong miệng tụng một tiếng phật hiệu, hai vị tăng nhân đi vào trong đám người, trong tay xuất hiện một rương công đức, sau đó nhìn thôn dân thôn Tiểu Thạch xung quanh, hiển nhiên đây là đang đòi những thôn dân này tiền hương khói.
- Ngã Phật từ bi!
Trương Thanh Hà chắp hai tay lại, vẻ mặt thành kính, hắn là người đầu tiên tiến lên, hắn nắm chặt năm đồng tiền trong tay, sau đó thành kính bỏ tiền vào trong hòm công đức.
Lúc này.
Khổ Huệ nhìn thấy năm đồng tiền mà Trương Thanh Hà quyên góp, lông mày của hắn nhíu chặt, tuy rằng đã sớm đoán trước được thôn Tiểu Thạch sẽ không có được bao nhiêu tiền hương khói, nhưng lại không ngờ đường đường là một vị thôn trưởng lại nghèo khổ đến mức này, vậy những thôn dân khác chẳng phải lại càng nghèo khó sao?
Quả nhiên.
Không đợi Khổ Huệ giãn mày, chỉ thấy thôn dân Tiểu Thạch thôn nhao nhao tiến lên, một đồng tiền, hai đồng tiền, thậm chí còn lấy ra một ít cây trồng các loại như khoai lang làm tiếng hương khói tố nhét vào trong tay tăng nhân cầm hòm công đức.
- Đủ rồi….
Một màn như thế làm cho khuôn mặt Khổ Huệ trướng đến đỏ hồng, lửa giận đè nén đã lâu trong lòng lại càng dâng lên, âm thanh lạnh lùng răn dạy càng vang lên bên tai thôn dân.
- Tam sinh tứ quả thấp kém còn chưa tính, hiện tại ngay cả tiền hương khói cung phụng Phật ta cũng keo kiệt như thế, điêu dân các ngươi quả thực vô pháp vô thiên, trong lòng căn bản không có Phật.
Khổ Huệ tức giận, nào còn bộ dáng từ bi?
- Sứ giả bớt giận, thật sự là thôn Tiêu Thạch chúng ta....
Sắc mặt Trương Thanh Hà tái nhợt, vội vàng khom người giải thích, không đợi hắn nói xong lời, Khổ Huệ trừng to hai mắt, làm Trương Thanh Hà rùng mình một cái, cũng nghẹn lời nói trong miệng trở về.
- Rừng thiêng nước độc ra điêu dân, Rừng thiêng nước độc ra điêu dân a.
Trong lòng Khổ Huệ thiêu đốt lửa giận, tức giận đến giậm chân, hắn lãng phí hơn nửa ngày, cuối cùng thu về tiền hương khói ít ỏi, quả thực là nhục nhã lớn nhất đối với hắn.
Sứ giả Phật môn tức giận, thôn dân thôn Tiểu Thạch lo sợ bất an, chỉ là không ai dám phản bác nửa câu, hiển nhiên uy nghi Phật môn tồn tại ở Tây Ngưu Hạ Châu đã lâu, để những thôn dân này không có bất kỳ ý nghĩ khác thường nào xuất hiện.
- Kẻ xấu!
Bỗng nhiên, một tiếng nói yếu ớt vang lên trong đám người, tuy rằng âm thanh này cũng không lớn, nhưng hiện tại sứ giả Phật môn đang tức giận, thôn dân cũng không dám lên tiếng, âm thanh này hiện ra có chút chói tai.
- To gan, người nào dám chửi bới Phật ta?
Trong lòng Khổ Huệ vốn có lửa giận, giờ phút này nghe được tiếng mắng, tự nhiên như đổ thêm dầu vào lửa, hắn nhìn lại chỗ phát ra tiếng chửi.
- Tiểu Trác Mã, không được nói lung tung.
Trong đám người, sắc mặt Trác đại thúc đại biến, vội vàng thấp giọng quát tiểu cô nương, càng che miệng tiểu cô nương lại, hiển nhiên tiếng nói phát ra từ trong miệng tiểu Trác Mã.
- Được, được, rất tốt, ngay cả đứa nhỏ cũng chửi bới người trong phật môn ta, Tiểu Thạch thôn các ngươi có lá gan thật lớn.
Khổ Huệ chỉ các thôn dân ở đây, âm thanh trở nên lạnh lùng.
- Sứ giả bớt giận, nàng còn là một đứa trẻ, kính xin ngài chớ chấp nhặt với nàng.
Trác đại thúc vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Khổ Huệ, càng lôi kéo cháu gái quỳ xuống bồi tội Khổ Huệ, nhưng tiểu cô nương né tránh, chạy đến trước người Diệp Hiên, nửa người trốn ở phía sau Diệp Hiên.
- Họ là những kẻ xấu, không chỉ bắt nạt Thanh Hà thúc thúc mà còn bóc lột tiền của dân làng.
Tiểu cô nương cắn chặt hai môi, ánh mắt nhìn về phía Khổ Huệ hiện ra vẻ chán ghét, ở trong tâm linh thuần khiết của tiểu cô nương, tuy còn chưa phân biệt được thiện ác, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra người tốt người xấu.