- Sứ giả từ bi, tiểu Diệp hắn có tài đức gì để sứ giả bái lạy, kính xin sứ giả chớ như thế.
Trác đại thúc vội vàng bái lạy, vẻ mặt tái nhợt có chút hồng nhuận, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nghe trác đại thúc nói, hai mắt Khổ Huệ hơi chuyển, vừa lúc mượn dốc xuống bậc thang:.
- Tiểu Thạch thôn có phật phong cường thịnh, mỗi người hướng thiện, bần tăng trở về tất sẽ bẩm báo với chủ trì.
- Đại sư từ bi.
- Sứ giả nhân hậu, tương lai tất có thể nhận được Bồ Tát quả vị.
Nghe lời khen ngợi của Khổ Huệ, Trương Thanh Hà cùng đông đảo dân làng nhao nhao lên tiếng, trong mắt mỗi người đều có vẻ thành kính, thật sự cho rằng một câu nói của Diệp Hiên giải cứu Khổ Huệ từ trong tâm ma.
Đáng tiếc, mọi người không biết, nếu không phải Khổ Huệ kiêng kỵ Diệp Hiên, chỉ sợ đại hội lễ Phật hôm nay sẽ sinh ra sóng gió, cũng nhất định sẽ xuất hiện chuyện cực kỳ không tốt.
- Phật pháp vô biên, độ nhân hướng thiện, đây là mục đích của Phật môn, hiện tại bần tăng đại biểu Phật môn thi pháp ban pháp cho thôn Tiểu Thạch, dân làng có thể cảm nhận được ân trạch của Phật ta.
Khổ Huệ nói xong, không liếc mắt nhìn Diệp Hiên một cái, xoay người trở về tế đài, không ai nhìn thấy hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, áp lực Diệp Hiên tạo cho hắn rốt cục lúc thoáng giảm bớt.
Lễ phật tế tự tiếp tục, chỉ là không còn khẩn trương và áp lực như trước, dưới nụ cười hiền lành của Khổ Huệ, những tăng nhân kia lấy ra một ít thuốc tặng cho thôn dân thôn Tiểu Thạch, làm cho trên mặt mỗi thôn dân hiện ra vẻ hạnh phúc.
- Đa tạ đại sư.
Một lão ẩu bị bệnh phong thấp lâu năm được Khổ Huệ thi pháp chữa khỏi, đôi mắt rưng rưng nắm lấy tay Khổ Huệ, trong miệng phát ra lời nói đầy cảm kích.
Khổ Huệ gật đầu mỉm cười, chỉ là trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, bất động thanh sắc dời tay bà lão ra khỏi người, nếu không phải bởi vì Diệp Hiên ở bên cạnh, hắn há có thể hao phí tu vi thi pháp cho đám phàm nhân ngu xuẩn này?
Mặt trời trên cao, ngày mùa hè chói chang.
Thi pháp tặng thuốc rốt cục chấm dứt, quá trình lễ Phật đại nhật cũng đi đến hồi kết, mặt trời cũng đang buông xuống chân trời, hoàng hôn cũng đang mọc lên.
- A Di Đà Phật!
Khổ Huệ tụng một tiếng phật hiệu, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành nhìn quanh thôn dân, chỉ là khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên, ánh mắt hơi né tránh, cũng không dám đối mặt với Diệp Hiên.
Ngày này đối với Khổ Huệ mà nói, quả thực chính là một năm, hắn đã sớm muốn rời khỏi thôn này, nhưng lại nhất định phải hoàn thành quá trình lễ Phật, thật sự làm cho hắn lo lắng đề phòng, sợ thanh niên thần bí kia sẽ gây chuyện.
- Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh, người trong Tiểu Thạch thôn bái Phật hướng thiện, đây là công đức lớn việc thiện lớn, xin chư vị thí chủ hướng tượng phật ba quỳ chín lạy, biểu hiện lòng hướng phật, kiếp sau có thể nhận được thiện báo phúc quả.
Khổ Huệ tụng phật hiệu, quanh thân tràn ra phật quang.
- Đương nhiên như thế.
Trương Thanh Hà thân là thôn trưởng, trước tiên dẫn đầu quỳ gối dưới tượng Phật màu vàng, dân làng còn lại nhao nhao quỳ lạy, không ngừng dập đầu về phía tượng Phật, trong miệng lại tụng A Di Đà Phật, trong mắt mỗi người đều có vẻ thành kính.
Dưới tượng Phật vàng.
Thôn dân quỳ lạy dập đầu, khi thân ảnh Diệp Hiên rơi vào trong mắt Khổ Huệ, lại làm cho Khổ Huệ nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Diệp Hiên một thân áo vải thô, tóc xám trắng buông xuống sau đầu, một trận gió nhẹ thổi tới làm cho sợi tóc của hắn tung bay theo gió, càng làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Chỉ là lúc này Diệp Hiên cũng không quỳ lạy tượng Phật màu vàng như đông đảo thôn dân, mà bình tĩnh đứng tại chỗ, giống như vạn sự vạn vật đều không thể khiến hắn có chút gợn sóng.
- A Di Đà Phật.
Khổ Huệ chậm rãi đi đến, tuy rằng hắn kiêng kỵ Diệp Hiên, nhưng quỳ lạy Phật Tổ chính là đại sự, tư thái của Diệp Hiên hiện tại là đại lớn bất kính, nếu hắn không quan tâm, nếu có người truyền việc này về chùa miếu, hắn tất sẽ bị chủ trì chất vấn, hắn nên giải thích như thế nào?
- Không biết vì sao thí chủ không bái phật ta?
Khi Khổ Huệ cách Diệp Hiên một trượng mới ngừng lại, trên mặt càng mang theo mỉm cười hỏi Diệp Hiên.
- Tiểu Diệp, mau quỳ lạy Phật Tổ.
Sắc mặt Trác đại thúc khẽ biến, vội vàng thấp giọng nhắc nhở Diệp Hiên.
- Diệp ca ca.
Tiểu cô nương mím môi gọi Diệp Hiên.
- Diệp đại ca.
Lý Tú Nhi nhẹ giọng nói.
Đáng tiếc, Diệp Hiên giống như không nghe thấy mọi người nhắc nhở, mà là lạnh nhạt nhìn về phía Khổ Huệ, bình tĩnh nói:.
- Thế gian chỉ có người quỳ ta, chưa bao giờ có người ta quỳ.
- Ta dám quỳ, Như Lai hắn dám chịu?
Âm thanh của Diệp Hiên cũng không lớn, càng không có ẩn chứa chút khí thế nào, nhưng khi giọng nói của hắn vang lên, phương thiên địa này đều trở nên tĩnh mịch không tiếng động, vạn vật yên tĩnh, giống như thời không đều đang tĩnh lặng.
Răng rắc.
Chợt, một tiếng dị hưởng truyền đến, trong ánh mắt hoảng sợ muốn chết của mọi người, chỉ thấy tượng Phật màu vàng đang từng tấc từng tấc nứt ra, theo một tiếng nổ ầm ầm truyền đến, tượng Phật trong khoảnh khắc sụp đổ trên mặt đất.
- Hí!
Tiếng hít vào một hơi thật mạnh không ngừng truyền đến, sắc mặt tăng nhân Khổ Huệ trắng bệch, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, bước chân liên tục lùi lại, khi hắn lần nữa nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt xẹt qua vẻ cực kỳ kinh hãi.
- Ngươi... Ngươi......
Nỗi sợ hãi không tiếng động tràn ngập tâm thần Khổ Huệ, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao tượng Phật lại tự sụp đổ, nhưng khi chính tai nghe được lời nói bất kính của Diệp Hiên, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều ảm thấya sợ hãi.