- Được!
Diệp Hiên song quyền hơi ác, hắn biết giờ phút này không có biện pháp khác, chết một người còn hơn chết cả hai.
Vù!
Hai tay Diệp Hiên kết động Tiên quyết, điểm ra một chỉ, rạch một đường cổ tay hai ông cháu, Đại La tiên quang che lấp, huyết mạch hai ông cháu người liên thông, từng sợi hắc khí đáng sợ đang từ cơ thể tiểu cô nương chuyển qua Trác đại thúc.
Huyết mạch tương liên, di hoa tiếp mộc.
Đây là một loại huyết mạch chuyển di chi pháp, giờ phút này đó biện pháp duy nhất có thể cứu tiểu cô nương, Cửu Âm Quỳ Thủy quá mức ác độc, mặc dù Diệp Hiên có tu vi kinh khủng, nhưng đối Cửu Âm Quỳ Thủy cũng chỉ có biện pháp này.
Diệp Hiên cũng không lạ lẫm Cửu Âm Quỳ Thủy, năm đó hắn sơ kỳ Thiên Đình diệt sát Trường Sinh Tiên Tôn, chính là dùng Cửu Âm Quỳ Thủy, đối phương nhiễm một điểm liền hồn phi phách tán mà chết, từ đây có thể nhìn ra Cửu Âm Quỳ Thủy rất kinh khủng.
Chỉ là Diệp Hiên không nghĩ tới, trong tay Pháp Hoa Thiền Sư lại có chi vật âm độc như vậy, nếu ngày trước không phải hắn khinh thường để người này sống xót trốn đi, hôm nay cũng sẽ không phát sinh chuyện nà.
- Tiểu... Tiểu Diệp... Chiếu cố tốt cho nàng.
Trác đại thúc suy yếu lên tiếng, huyết nhục của ông không ngừng bị chôn vùi, xương cốt của ông hóa thành hư không, cả người từ đó biến mất ở trong mắt Diệp Hiên.
Một sinh mệnh biến mất trong mắt Diệp Hiên, Diệp Hiên im ắng không nói gì, Trác đại thúc chết chính là hắn gián tiếp tạo thành, nếu hắn không tới Tiểu Thạch thôn, có lẽ Trác đại thúc cũng sẽ không chết trước mặt mình.
Áy náy sao? Cũng hoặc tự trách?
Diệp Hiên tâm tình rất phức tạp, hai mắt có chút mê võng, mặc dù thời gian hắn tiếp xúc hai ông cháu cũng không dài, nhưng ở gần hai người khiến hắn có cảm giác yên tĩnh tường hòa.
Diệp Hiên rất trân quý loại cảm giác này, chẳng qua khi hắn nhìn thấy Trác đại thúc chết ở trước mặt mình, tâm linh của hắn có chút hung hăng xúc động, một vết nứt băng phong tâm hồn trong hắn vỡ ra.
Diệp Hiên đi tới, sau lưng chất đống quá nhiều thi cốt, trực quan trong hắn cảm thụ những thi thể, tâm linh sớm đã chết lặng, không có nửa điểm gợn sóng.
- Cảm giác đau lòng?
Diệp Hiên che lấy trái tim của mình, trong miệng phát lời ra lẩm bẩm.
- Lá... Diệp ca ca!
Bỗng nhiên, đang lúc Diệp Hiên lâm vào trầm tư, một giọng nói yếu đuối truyền đến, khiến Diệp Hiên từ trong suy nghĩ tỉnh dậy, ánh mắt nhìn lại tiểu cô nương.
Lúc này.
Tiểu cô nương thân hình gầy gò, như da bọc xương, mặc dù Cửu Âm Quỳ Thủy trong cơ thể nàng bị Diệp Hiên truyền qua cơ thể Trác đại, khó khăn lắm cứu vãn tính mệnh nàng, nhưng Cửu Âm Quỳ Thủy như giòi trong xương, đã xâm nhập cốt tủy nàng, không bao lâu vẫn là sẽ bộc phát, tới lúc đó tiểu cô nương vẫn sẽ chết.
- Thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên!
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, trong mắt có chút quyết đoán, muốn khu trừ triệt để Cửu Âm Quỳ Thủy, chỉ có Thập Nhị Phẩm Kim Liên mới có thể làm được.
- Diệp ca ca, gia gia đi nơi nào?
Tiểu cô nương gian nan đứng dậy, mím chặt đôi môi nhìn Diệp Hiên, nàng phảng phất cảm giác được cái gì, hai mắt ngấn lệ, chỉ là cố nén không cho nước mắt trào ra.
- Gia gia ngươi đã đi nơi rất xa, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm ông, cùng Diệp ca ca đi được không?
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, hắn vuốt vuốt sợi tóc khô héo tiểu cô nương, trầm giọng nói.
- Diệp ca ca thật có thể dẫn ta đi gặp gia gia?
Tiểu cô mấp mé đôi môi, nàng ráng gượng không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng từng giọt nước mắt vẫn lăn xuống.
- Diệp ca ca không lừa ngươi, đợi ta chữa khỏi bệnh của ngươi, liền dẫn ngươi đi tìm gia gia.
Diệp Hiên đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt tiểu cô nương, lôi bàn tay nhỏ của nàng đi về phía tây phương, ánh trăng chiếu rọi, kéo dài bóng hai người một lớn một nhỏ.
...
Phương tây Linh Sơn, Đại Lôi Âm Tự.
Điềm lành rực rỡ, Phật quang đầy trời, chư thiên hư không truyền đến ù ù âm thanh thiện xướng, Đa Bảo Như Lai ngồi xếp bằng phía trên Kim Liên, một vòng Đại Nhật Phật quang sau lưng luân chuyển không ngừng, trên mặt hiện ra sắc vẻ người từ bi.
- Xin Phật Tổ vì ta làm chủ, lấy lại công đạo phu quân cùng hài nhi.
Thiết Phiến Công Chúa quỳ rạp trên đất, nàng không ngừng dập đầu trước Đa Bảo Như Lai, nước mắt ròng ròng trong miệng cất lên lời nói, khiến cho Bồ Tát Phật Đà tám hướng nhíu mày quan sát.
- Thiết Phiến ngươi nói Diệp Hiên sát hại phu quân của ngươi cùng hài nhi, đây quả thực là lời lẽ sai trái, phải biết Diệp Hiên là Thiên Đế cao quý ở tam giới, làm thế nào xuất hiện tại Tây Ngưu Hạ Châu?
Di Lặc Phật khẽ lên tiếng nói.
- Thiết Phiến lời nói thiên chân vạn xác, nếu chư vị Tôn Giả Bồ Tát không tin, có thể đi xem một chuyến.
Thiết Phiến Công Chúa óa hận lên tiếng, chờ mong nhìn về phía Đa Bảo Như Lai.
- A di đà phật.
Đa Bảo Như Lai chắp tay trước ngực, cao tụng Phật hiệu nói:.
- Thiết Phiến, thật sự Diệp Hiên sát hại phu quân cùng hài nhi của ngươi, bằng tính tình của hắn lại như thế nào có thể buông tha cho ngươi?
- Phật Tổ, ta... !
Thiết Phiến Công Chúa nghiến chặt hàm răng, nhưng lại nói không nên lời, bởi vì nàng đã nhìn ra, phương tây Linh Sơn căn bản không muốn vì cái chết phu quân cùng hài nhi nàng mà ra mặt, dù nàng khẩn cầu thế nào, Đa Bảo Như Lai cũng sẽ không đi phân xử Diệp Hiên.
Keng —— keng —— keng!
Bỗng nhiên, liên tục chín nghìn chín trăm tám mươi mốt tiếng chuông tại Linh Sơn vang lên, khiến cho sắc mặt Đa Bảo Như Lai hơi biến, nhìn về phía chân trời xa.
Ầm ầm! to lớn.
Đại La tiên quang che trời che đất, ngàn vạn dặm thương khung Vân Tiêu phun trào, một thân ảnh đang đi tới Linh Sơn, khí thế rung chuyển sơn hà cực kỳ đáng sợ.