- A Di Đà Phật!
Tôn Ngộ Không chắp hai tay lại trước ngực, chư thiên hư không ong ong tụng kinh, điều này cũng khiến Diệp Hiên trong nháy mắt dời đi ánh mắt, đáy mắt hiện ra vẻ cực kỳ kinh nghi.
- Ngươi thấy được?
Sắc mặt Tôn Ngộ Không trầm thấp, đôi mắt chăm chú nhìn Diệp Hiên, một vầng phật quang lặng lẽ che lấp Bắc phong Linh sơn, một cỗ khí tức tràn đầy áp lực buông xuống Diệp Hiên.
- Ngươi muốn ra tay với ta?
Ầm ầm!
Đại La tiên quang bắn ra tám hướng, thời không thiên địa hơi vặn vẹo, còn có một luồng hỗn độn u quan quấn quanh người Diệp Hiên, một vầng ấn ký Huyết Nguyệt lóe lên trên trán, một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa bộc phát ra.
Hô!
Bỗng nhiên, Tôn Ngộ Không thu lại khí thế, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí, phật quang quanh thân lại tiêu tán, cả người cũng khôi phục lại trầm tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên đầy phức tạp.
Diệp Hiên thu lại khí thế, lần thứ hai khôi phục lại bình tĩnh, hai người ngồi xếp bằng đối lập, chỉ là ánh mắt ở trong hư không đối mặt cùng một chỗ, để thiên địa xung quanh hơi vặn vẹo.
- Ngươi cũng biết, vừa rồi nếu ta muốn giết ngươi, ngươi giờ phút này đã sớm hồn phi phách tán mà chết.
Hơn mười hơi thở trôi qua, Tôn Ngộ Không trầm giọng nói.
- Tuy rằng ngươi là Chuẩn Thánh, nhưng ngươi không giết được ta.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Không sai, ngươi đi theo con đường lấy lực chứng đạo, Đại La tiên thể của ngươi đã sắp gần Đại Thành, ta muốn giết ngươi thì quả thật có chút khó khăn.
Tôn Ngộ Không chậm rãi gật đầu nói.
- Ừm?
Theo Tôn Ngộ Không dứt lời, Diệp Hiên sợ hãi cả kinh, hắn thế nào cũng không ngờ, đối phương lại nhìn ra hắn tu luyện phương pháp lấy lực chứng đạo.
Phải biết rằng ngoại trừ Thông Thiên Giáo Chủ cùng Hồng Quân đạo tổ kia, còn không ai có thể nhìn ra hắn tu luyện phương pháp lấy lực chứng đạo, nhưng Tôn Ngộ Không này vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, làm sao không để cho Diệp Hiên cảm thấy kinh ngạc.
- Ngươi có phải rất nghi hoặc, vì sao ta có thể nhìn ra ngươi đi chính là con đường dùng lực chứng đạo?
Tôn Ngộ Không mỉm cười, đôi mắt có vẻ phiêu hốt, nói:.
- Trước khi vào Chuẩn Thánh, ta tu luyện chính là dùng lực chứng đạo.
- Cái gì?
Sắc mặt Diệp Hiên đại biến, bộ dáng không còn trấn định.
- Lấy lực chứng đạo, thiên đạo cửu kiếp, chín kiếp nạn này là kiếp nạn đáng sợ nhất trong thiên địa, có thể là thiên phạt giáng thế, cũng có thể là đại kiếp nạn lòng người, chỉ có khi vượt qua thiên đạo cửu kiếp, mới có thể siêu thoát thiên đạo, trở thành chúng sinh chi Thánh.
- Đáng tiếc, ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán mà chết dưới kiếp nạn thứ nhất, chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển tu phương pháp trảm tam thi, hôm nay thấy ngươi tu cũng là lấy lực chứng đạo, trong lòng có cảm giác nên mới đi ra gặp ngươi một lần.
Tôn Ngộ Không nhẹ giọng thở dài nói.
- Thiên Đạo Cửu Kiếp?
Nghe Tôn Ngộ Không nói, Diệp Hiên lẩm bẩm ra tiếng, hắn bỗng nhiên ngước lên trời, đôi mắt dần dần trở nên âm trầm, giống như hiểu được điều gì đó.
- Không sai, phương pháp dùng lực chứng đạo không giống Trảm Tam Thi cùng công đức thành Thánh. Lấy lực chứng đạo chú ý chính là một lực phá vạn pháp, đột phá gông cùm của thiên địa, siêu thoát thiên đạo, chỉ có lực lượng mạnh nhất mới là đạo Vĩnh Hằng Bất Hủ.
Âm thanh của Tôn Ngộ Không khẽ run, trong mắt càng hiện ra tia kích động, chỉ là rất nhanh tiêu tán, cả người hắn cũng trở nên yên lặng.
- Đáng tiếc, ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán mà chết ở kiếp nạn thứ nhất, nếu không tự phế phương pháp lấy lực chứng đạo, ta cũng sớm hồn phi phách tán ở trong thiên địa.
Tôn Ngộ Không tự giễu cười nói.
- Hồng Quân lão nhi?
Diệp Hiên nắm chặt hai tay, đôi mắt âm trầm đến cực điểm, hôm nay nghe Tôn Ngộ Không giảng giải một phen, hắn tỉnh ngộ, Hồng Quân đạo tổ giảng cho hắn pháp môn về tâm, chỉ là đang mê hoặc hắn về con đường lấy lực chứng đạo.
Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc đến không thể tưởng tượng!
Khuôn mặt Diệp Hiên đầy dữ tợn, trong nội tâm đang nổi giận gào thét, hắn vẫn không có hoài nghi qua về cái lý mà Hồng Quân Đạo Tổ nói cho hắn, vẫn cho rằng Hồng Quân Đạo Tổ chỉ điểm hắn một con đường thông đến Chuẩn Thánh.
Nhưng cho đến hôm nay nói chuyện với Tôn Ngộ Không mới rõ ràng, Diệp Hiên bất ngờ tỉnh ngộ, Hồng Quân đạo tổ căn bản không phải chỉ điểm đường sáng cho hắn, mà muốn hủy đi con đường lấy lực chứng đạo của hắn.
Con đường lấy lực chứng đạo là gì?
Một lực phá vạn pháp, tâm luôn hướng tới, thiên địa có thể diệt, giẫm thiên đạo giẫm ở dưới chân, siêu thoát ra ngoài tam giới, trở thành chúng thánh chi Thánh, vô địch trong chư thiên vạn giới, đây mới là căn bản của lấy lực chứng đạo.
Cái gì mà nếu tâm không diệt, vạn vật trường tồn, chân linh sinh ra, Chuẩn Thánh có thể thành, đây đều là một chuyện cười.
Tâm Diệp Hiên chưa bao giờ thay đổi, hắn đi theo con đường lấy lực chứng đạo, tín ngưỡng cũng chỉ có lực lượng, làm sao có chút quan hệ nào với tâm linh?
Lòng dạ của Hồng Quân Đạo Tổ thế này, quả thật đáng chém. Rõ ràng là đang mê hoặc Diệp Hiên, muốn hắn đi lệch khỏi quỷ đạo lấy lực chứng đạo, đây là muốn hủy Diệp Hiên hắn.
- Hồng Quân lão nhi.
Hai tay Diệp Hiên nắm chặt, đôi mắt đỏ ngầu, cảm xúc xấu hổ tức giận muốn chết sinh sôi nảy nở trong đáy lòng, cảm giác sỉ nhục cực lớn làm cho khuôn mặt Diệp Hiên đỏ bừng đến cực điểm.
Hắn bị Hồng Quân Đạo Tổ đùa bỡn, hơn nữa còn bị đùa giỡn ước chừng hơn một vạn năm.
Thật ra, không trách Diệp Hiên bị Hồng Quân Đạo Tổ mê hoặc, bất kỳ kẻ nào ở vị trí Diệp Hiên cũng tất sẽ tin tưởng Hồng Quân Đạo Tổ không nghi ngờ.
Hồng Quân Đạo Tổ là ai?