Nếu Diệp Hiên có thể vượt qua chín kiếp thiên đạo, trực tiếp siêu thoát thiên đạo, trở thành chúng sinh chi Thánh, cái gọi là Thánh nhân thì trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể diệt, ngay cả Thiên Đạo Hồng Quân cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Hiên.
Theo Tôn Ngộ Không nói, sắc mặt Diệp Hiên biến ảo bất định, trong lòng kích động, cũng có một cảm giác cực kỳ nặng nề.
Không nói thiên đạo cửu kiếp khủng bố đến cực điểm kia, chỉ nói Diệp Hiên đang đối mặt với hai vấn đề khó khăn rất lớn.
Thứ nhất, hắn muốn luyện Bất Diệt nguyên thần thành Bất Diệt Chân Linh bước vào nửa bước Chuẩn Thánh, vậy nhất định phải thôn phệ vô tận tu vi Đạo Quả, nhưng hắn đi đâu tìm để thôn phệ tu vi Đạo Quả có thể trợ giúp hắn bước vào nửa bước Chuẩn Thánh đây?
Thôn phệ Đại La Kim Tiên cũng giống như hạt cát trong sa mạc, chỉ có tu vi Đạo Quả của Chuẩn Thánh mới có thể để cho hắn nhanh chóng luyện hóa nguyên thần thành Bất Diệt Chân Linh, như thế mới để hắn có được lực lượng tu vi có thể so với chém đi một thi.
Điểm thứ hai, Đại La tiên thể chỉ thiếu một bước là có thể đại thành, nhưng bước này lại chính là chênh lệch trên trời dưới đất, hắn nhìn không thấy bất kỳ hy vọng nào.
Nhìn Diệp Hiên yên lặng không nói, Tôn Ngộ Không nói rõ:.
- Điều muốn nói thì ta đã nói rồi, ngươi có thể rời đi, đây cũng xem như thiện duyên giữa ngươi và ta.
Tôn Ngộ Không nói xong lời này, đôi mắt hơi khép lại, hiển nhiên đang muốn đuổi khách, cũng không muốn nói nhiều thêm với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn chưa nhúc nhích, đôi mắt hắn xẹt qua một đạo tinh quang, đang không ngừng nhìn kỹ Tôn Ngộ Không, một tia thâm thúy hiện ra trong đáy mắt.
- Con ma hầu trong cơ thể ngươi chính là ác thi mà ngươi chém đi đúng không?
Diệp Hiên khoanh chân ngồi, đôi mắt nhìn thẳng Tôn Ngộ Không, âm thanh trở nên bình thản.
Ầm ầm!
Phật quang chiếu lên trời, gợn sóng sinh sôi nảy nở, Tôn Ngộ Không mở hai mắt ra, một đôi mắt vàng xoay vòng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ bất thiện.
- Lá gan của ngươi rất lớn, vậy mà lại muốn đánh chủ ý đến ta?
Tôn Ngộ Không trầm giọng nói.
- Đạo hữu nói sai rồi, cũng không phải ta đang đánh chủ ý ngươi, ta đang cứu ngươi.
Một nụ cười quỷ dị hiện ra từ khóe miệng của Diệp Hiên, hai mắt hắn nhìn thẳng Tôn Ngộ Không, âm thanh bình thản mà nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ nhiều năm không gặp.
- Cứu ta?
Tôn Ngộ Không nở nụ cười, nụ cười của hắn quá mức phật tính, càng không có chút lệ khí, ngược lại tràn ngập vẻ từ bi thương người, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm không tốt.
- Đạo hữu thật sự biết nói dùa, chỉ sợ đạo hữu đang đánh chủ ý đến ác thi của ta, đúng chứ?
Giọng Tôn Ngộ Không dần trở nên lạnh lẽo.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên cất tiếng cười to, tiếng cười vang vọng thiên địa, khi tiếng cười của hắn ngừng lại, giọng nói bình tĩnh vang lên.
- Đạo hữu nói không sai, ta đích xác đang đánh chủ ý ác thi của ngươi, hơn nữa ta có một môn đại thuật nghịch thiên, có thể thôn phệ tu vi đạo quả của người khác, nếu có thể nuốt được tu vi ác thi trong cơ thể ngươi, cho ta có thể bước vào nửa bước Chuẩn Thánh.
Diệp Hiên cũng không hề che dấu, trực tiếp nói rõ tâm ý của mình.
- Ha ha!
Tôn Ngộ Không nở nụ cười, chỉ là nụ cười của hắn dần dần lạnh lùng, nói.
- Không thể không nói, lá gan của đạo hữu rất lớn, chẳng lẽ ngươi không sợ hôi phi yên diệt ở đây?
Ầm ầm!
Phật quang che trời dâng trào, thời không thiên địa biến ảo, một chưởng lớn màu vàng che trời che đất, nở rộ khí thể không thể tưởng tượng nổi, giống như bất cứ lúc nào đều muốn đập xuống Diệp Hiên.
Chuẩn Thánh chém mất một thi, đây cũng không phải Vạn Dộc lão tổ có thể so sánh, cho dù Diệp Hiên giờ chính là Đại La đỉnh phong, đối mặt với Chuẩn Thánh cực kỳ khủng bố như Tôn Ngộ Không, cho dù hắn có thể bảo toàn được tính mạng, chỉ sợ cũng phải bị thương nặng không thể tưởng tượng nổi.
Đáng tiếc, đối mặt với đại thế sát phạt của Tôn Ngộ Không, Diệp Hiên cũng không hề động dung, trên mặt vẫn mỉm cười nhìn về phía đối phương.
- Đạo hữu không cần như thế, có thể nghe ta chậm rãi nói, nếu đạo hữu cảm thấy lời ta nói vô dụng, ngươi và ta có thể đánh một trận, dù chết ở trong tay đạo hữu, Diệp Hiên cũng tuyệt đối không oán hận.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Tốt, cho dù lưỡi ngươi nở hoa sen, ta cũng không phải hài đồng ba tuổi.
Đôi mắt Tôn Ngộ Không híp lại, phật chưởng che trời lặng lẽ tiêu tán, phương thiên địa này lại yên tĩnh như thường.
- Đạo hữu vốn là ngũ thải thần thạch biến thành, bản thể càng là Linh Minh Thạch Hầu, siêu thoát ngoài tam giới, không ở trong Ngũ Hành, càng đã từng tu luyện qua phương pháp lấy lực chứng đạo, điều này cũng chứng minh đạo hữu không cam lòng khuất phục dưới người khác, chỉ tiếc đạo hữu cuối cùng thất bại không thành, chỉ có thể chuyển tu trảm tam thi thành Thánh.
- Thế nhưng đạo hữu có nghĩ tới có hay không, từ khi khai thiên tích địa tới nay, người duy nhất trong thiên địa này chém đi Tam Thi thành thánh chỉ có một mình Hồng Quân Đạo Tổ, sáu vị Thánh nhân trong thiên địa kia cũng chỉ lấy công đức thành thánh.
Diệp Hiên từ từ nói.
- Điều này có liên quan gì đến ta?
Tôn Ngộ Không lạnh lùng lên tiếng.
- Tam thi là thiện thi, ác thi, chính ta.
- Đạo hữu bằng đại nghị lực đại trí tuệ chém đi ác thi, tương lai cũng sẽ đến lúc chém đi thiện thi, cho dù đạo hữu có quyết đoán càng có thể chém bỏ chính mình, thành tựu Thánh vị chí cao vô thượng kia, nhưng đạo hữu có nghĩ tới hay không, khi đó ngươi vẫn là ngươi chân chính hay sao?