Một ví dụ tuy không quá phù hợp là, nếu như trước kia Diệp Hiên là một thanh đao, cũng chỉ là đao không có lưỡi, tuy rằng có thể giết người, nhưng luôn có một loại cảm giác lực bất tòng tâm.
Nhưng khi Diệp Hiên bước vào nửa bước Chuẩn Thánh, thanh đao này của hắn đã mở ra lưỡi dao, càng trở nên sắc bén đến cực điểm, nếu như trước kia Diệp Hiên muốn dùng mười phần lực lượng đi giết người, hiện tại chỉ cần một phần lực lượng đã có thể làm được chuyện trước đó cần dùng mười phần lực lượng mới có thể làm được, mà đây chính là biến hóa mà tầng thứ sinh mệnh khác nhau mang đến cho Diệp Hiên.
- Lực lượng, lực lượng thật cường đại.
Diệp Hiên lẩm bẩm, hai tay của hắn hơi nắm chặt, trực tiếp bóp nát không gian của tay, càng sinh ra một vết nứt không gian cực kỳ đáng sợ.
- Chúc mừng đạo hữu.
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp từ bầu trời truyền đến, chỉ thấy Tôn Ngộ Không cầm thiết bổng đi về phía Diệp Hiên, trên mặt mang theo một nụ cười đầy thiện ý.
- Nếu không có đạo hữu giúp ta một tay, Diệp Hiên ta có tài đức gì có thể nhanh chóng đột phá như thế?
Diệp Hiên khom người thi lễ.
- Nếu không có đạo hữu chỉ rõ cho ta con đường phía trước ở đâu, chỉ sợ Diệp Hiên vẫn như cũ sẽ trầm luân vào trong khổ hải, chậm chạp không cách nào tỉnh lại.
Diệp Hiên lần thứ hai khom người bái một cái.
- Nếu không có đạo hữu hộ đạo cho ta, hôm nay Diệp Hiên ta tất sẽ gặp phải đại kiếp nạn.
Diệp Hiên lần thứ ba khom người bái một cái, khuôn mặt trở nên cực kỳ trịnh trọng.
Ba lạy, thật lòng chân thành.
Diệp Hiên là một người vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn nhất định phải thi lễ ba bái này, nếu hôm nay không có Tôn Ngộ Không trợ giúp, hắn căn bản không để bước vào Chuẩn Thánh nửa bước.
Thứ nhất, nếu không có thôn phệ lực lượng của thiện ác hai thi, Diệp Hiên tuyệt không có khả năng nhanh như vậy đã ngưng tụ ra bất diệt chân linh.
Thứ hai, nếu không có Tôn Ngộ Không nói ra ý nghĩa của lấy lực chứng đạo, Diệp Hiên vẫn đắm chìm trong lời nói dối của Hồng Quân Đạo Tổ.
Thứ ba, không có Tôn Ngộ Không hộ đạo, chỉ sợ Dược Vương Lưu Ly Phật đã chém giết hắn khi hắn đang đột phá.
Ba cái lễ bái này không đủ để cảm tạ Tôn Ngộ Không, nhưng cũng là việc duy nhất Diệp Hiên có thể làm vào lúc này.
- Đạo hữu không cần như thế, nếu không có ngươi đánh thức lão Tôn, chỉ sợ tương lai lão Tôn cũng sẽ yên diệt trong thiên địa.
Tôn Ngộ Không khom người hoàn lễ, biểu đạt lòng biết ơn của mình với Diệp Hiên.
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Tôn Ngộ Không, Diệp Hiên trầm thấp nói:.
- Thật ra đạo hữu cũng biết, lời nói của ta chỉ là lời nói từ một phía, mà nó cũng đã hủy hoại con đường thành Thánh của đạo hữu.
Nói thật, Diệp Hiên có chút áy náy với Tôn Ngộ Không, hắn mặc dù chỉ ra điểm xấu của việc Trảm Tam Thi, nhưng truy cứu căn nguyên cũng là vì muốn thôn phệ lực lượng Chuẩn Thánh của Ác Thi, như thế mới có thể để hắn đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân.
Mà Tôn Ngộ Không tán đi phương pháp trảm Tam Thi, cái này cũng tương đương đoạn tuyệt con đường thành thánh của hắn, nếu Tôn Ngộ Không muốn thành Thánh, vậy cũng chỉ có công đức thành thánh, cho dù lấy lực chứng đạo thì hắn cũng đã không có cách đi lại, bởi vì hắn đã tự hủy con đường lấy lực chứng đạo.
- Ha ha.
- Đạo hữu không cần tự trách, giống như lời ngươi nói, nếu ngay cả bản thân đều đã mất đi, Lão Tôn sống còn có ý nghĩa gì?
Tôn Ngộ Không vỗ vỗ đầu vai Diệp Hiên, trấn an.
- Đa tạ đạo hữu rộng lượng bỏ qua, nếu tương lai có cần đến Diệp Hiên ta, chỉ cần đạo hữu truyền tin một tiếng, dù Thánh nhân giáng lâm, Diệp Hiên cũng sẽ không ngồi yên không để ý.
Diệp Hiên cũng không phải người lề mề chậm chạp, trực tiếp làm ra một hứa hẹn kinh thiên với Tôn Ngộ Không.
- Ha ha.
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Diệp Hiên, Tôn Ngộ Không đầu tiên giật mình, ánh mắt nhìn Diệp Hiên có chút phức tạp, sau đó bỗng nhiên cười như điên nói:.
- Tốt tốt tốt, Lão Tôn vốn cho rằng giữa thiên địa chỉ có một mình ta không để Thánh nhân vào mắt, nhưng hôm nay đạo hữu để Lão Tôn ta biết trong thiên địa này cũng không phải chỉ có Lão Tôn ta một người cuồng vọng, nếu thật sự có Thánh nhân giáng tội ngươi và ta, dù cách xa nhau ức vạn dặm, Lão Tôn cũng trợ đạo hữu một chút năng lực.
Hai người nhìn nhau cười to, ẩn ẩn có một loại cùng chung chí hướng.
- Diệp huynh đệ, hôm nay ngươi và ta từ biệt, nếu ngày sau hữu duyên, hai ta nâng chén đối ẩm.
Tôn Ngộ Không mỉm cười, hỗn độn thần quang quanh thân dâng lên, hiển nhiên có ly từ biệt.
- Ngươi muốn đi phương nào?
Diệp Hiên nói khẽ.
- Ân oán năm đó, hôm nay thanh toán, Linh Sơn vây nhốt ta vô tận năm tháng, Lão Tôn muốn tự mình đòi lại công đạo.
Tôn Ngộ Không cất tiếng cười to nói.
- Ha ha.
Diệp Hiên cất tiếng cười to nói:.
- Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, không bằng ngươi và ta đạp nát Linh Sơn này, như thế nào?
- Tốt!
Hai con ngươi Tôn Ngộ Không sáng lên, hắn cầm Thiết Bổng đằng không bay lên, Diệp Hiên ôm tiểu cô nương đang mê man bước ra một bước, sóng vai cùng Tôn Ngộ Không.
Một ngày này, Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự gặp được đại kiếp không cách nào tưởng tượng.
Một nữa Linh Sơn sụp đổ, Phật Đà Bồ Tát bi thương, Đại Lôi Âm Tự Vạn Cổ không ngã hóa thành bụi phấn, Đa Bảo Như Lai bị đánh mặt mũi bầm dập, càng có số lượng lớn phật huyết vẩy xuống đầy trời.
Ầm ầm!
Hỗn độn thần quang tung hoành ngàn vạn dặm, thiên địa vô biên tịch diệt chân không, mặt đất cả Linh Sơn trải rộng vết rách, từng vị Bồ Tát Phật Đà lên tiếng thút thít, càng có người không để ý uy nghi của Phật Giáo, chật vật chạy thoát ra khỏi Linh Sơn.
...